Editor: Xám
Khi ấy, nàng còn quá trẻ.
"Nếu như, lúc đó, ta bảo chàng cùng bỏ trốn với ta, chàng sẵn lòng vứt bỏ tất cả đi theo ta không?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.
"Có!" Nhan Túc nói mà không do dự chút nào.
Tần Cửu ngẩng mặt nhìn hắn, trong phòng giam tối mịt, dung nhan của hắn giống như được điêu khắc từ ngọc thạch thiên nhiên, mặc dù tái nhợt gầy yếu, nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ.
Đây là nam nhân nàng từng yêu khắc cốt ghi tâm, hắn từng cho nàng tình yêu tốt đẹp nhất trên đời.
"Liên Thành, " Nàng nhẹ nhàng gọi hắn, cách xưng hô này khiến hai người dường như quay về khi tình cảm còn mặn nồng, "Có vài lời, có lẽ ta phải nói rõ ràng với chàng. Chàng và ta......"
"Tố Tố, có thể để lát nữa nói hay không!" Nhan Túc nhẹ nhàng nói, "Để ta nhìn nàng kỹ một chút."
Kể từ ngày hôm đó, sau khi biết nàng là Tố Tố, hắn đã sớm muốn được nhìn nàng thật kỹ, nha đầu của hắn, rốt cuộc đã biến thành dáng vẻ thế này, vì sao lại biến thành dáng vẻ thế này?
Hắn vươn tay, từ từ vuốt lên khuôn mặt của nàng, ngón tay nhẹ nhàng dịu dàng mà vuốt ve mặt nàng, cuối cùng đến nốt ruồi phía dưới mắt nàng. Hắn cúi người xuống, khẽ khàng hôn lên nốt ruồi của nàng, tựa như muốn chữa trị vết sẹo đó. Vết thương khác trên người nàng, có lẽ hắn không thể nhìn thấy được, hắn chỉ có thể nhìn thấy nốt ruồi này.
Đôi mắt như ngọc đen của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236561/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.