Editor: Xám
Chờ sau khi Nhan Duật xử lý tất cả xong, quay đầu nhìn về phía nàng, trong đôi mắt sâu xa đen láy, chứa rất nhiều cảm xúc dập dờn, dịu dàng, che chở, bao dung, khiến trái tim của nàng trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, vết thương ngày xưa hình như cũng đã được vuốt ve trong ánh mắt của hắn.
Vụ án hỏa hoạn ở dịch quán Vân Thiều quốc, rất nhanh đã tra rõ, Tô Vãn Hương là kẻ phóng hỏa. Vài ngày sau, Tô Vãn Hương bị đưa vào thiên lao.
Tần Cửu một lần nữa bước vào thiên lao, lần này là đi thăm Tô Vãn Hương.
Trời đã rất lạnh rồi, trong phòng giam này càng u ám ẩm ướt, dưới sự dẫn đường của ngục tốt, rất nhanh đã đến trước phòng giam giam giữ Tô Vãn Hương. Mượn ánh đèn yếu ớt trong hành lang, nàng nhìn thấy Tô Vãn Hương cuộn mình trên giường gỗ. Hình như đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Tô Vãn Hương cảnh giác ngẩng đầu lên, chờ sau khi nhìn rõ người đến là Tần Cửu, khóe môi hiện lên một nét cười lạnh.
"Bạch Tú Cẩm, rốt cuộc Bạch gia có thù oán gì với ngươi? Ngươi muốn ở ẩn tại Bạch gia vài năm, chỉ để khiến Bạch gia diệt môn?!" Có lẽ trong lao quá lạnh lẽo, lời Tần Cửu nói ra cũng lạnh như băng.
Khi Tô Vãn Hương nghe thấy Tô Vãn Hương nói ba chữ Bạch Tú Cẩm, nhìn chằm chằm Tần Cửu giây lát, đột nhiên cười, "Bạch — Tố — Huyên!" Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ từng câu, tựa như muốn nuốt ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236546/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.