Tần Cửu khẽ thở dài, "Chiêu Bình, hiện giờ ta và Nhị ca người gặp chẳng bằng không gặp. Mà người đó, nói ra, chẳng phải người nên đi gặp Tạ Địch Trần rồi sao?"
Lần này đến phiên Chiêu Bình im lặng.
Tần Cửu không biết vì sao năm đó Chiêu Bình và Tạ Địch Trần xa cách, nhưng nàng lại rất rõ, Chiêu Bình thích Tạ Địch Trần.
"Ta không có gì để nói với hắn, ta không muốn đi gặp hắn!" Chiêu Bình rũ mắt xuống, từ từ nói.
"Chiêu Bình, người nói cho ta biết, năm đó, vì sao người và Tạ Địch Trần phải chia xa?" Tần Cửu lại hỏi.
Chiêu Bình ngước mắt nhìn Tần Cửu một cái, cắn răng, có chút oán hận nói: "Tên đó, hắn chỉ biết nghe lời Nhị ca, ta nhìn hắn không thuận mắt."
Tần Cửu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Là bởi vì Bạch gia gặp chuyện phải không, người cho rằng hắn cũng là đồng phạm, đúng không? Chiêu Bình, ta thật sự có lỗi với người mà!"
Vành mắt Chiêu Bình lại đỏ lên, "Tố Tố, chỉ cần ngươi còn sống, thì không cần xin lỗi ta mà."
Tần Cửu khẽ cười, nụ cười lại có ưu thương nhàn nhạt mà Chiêu Bình nhìn không hiểu cũng nhìn không ra.
"Tạ gia là người của Nhị ca người, lần này bình định Lệ Kinh cũng đã lập công, nhưng cuối cùng thì vẫn đã tham gia bức cung, e rằng không thể tránh khỏi việc tước quan và lưu đày. Chiêu Bình, ít nhất người phải gặp Tạ Địch Trần một lần."
Lần này Nhan Túc bức vua thoái vị, làm sao kẻ ngã xuống chỉ có mình Tạ gia. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa bụi nho nhỏ bay trong không trung, có lẽ đây là cơn mưa cuối cùng của năm nay rồi.
Chiêu Bình cau mày, "Tố Tố, đừng nhắc đến hắn nữa được không?"
Tần Cửu ưu thương nhìn Chiêu Bình một cái, nàng biết, Chiêu Bình vẫn đang để tâm. Tạ Địch Trần bị lưu đày, nàng không biết, giữa bọn họ còn có khả năng hòa thuận nữa không.
"Tố Tố, ngươi có biết, phụ hoàng ta muốn lập Thất thúc làm Hoàng thái đệ?" Chiêu Bình chợt nói.
Hoàng thái đệ?!
Ba chữ này giống như một lưỡi dao sắc bén, chém vào mây đen dày đặc trên bầu trời, mưa thu, trong nháy mắt rơi xuống càng gấp hơn.
"Người là, nghe phụ hoàng của người nói?" Tần Cửu híp mắt hỏi.
Nàng đẩy ô trúc trong tay ra, nhìn mưu bụi trong tầm nhìn liên miên bất tuyệt.
Chiêu Bình gật gật đầu, nói: "Phụ hoàng đã triệu kiến vài lão thần, hình như là đang bàn bạc chuyện này. Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của phụ hoàng, phụ hoàng định thăm dò ý tứ của bách quan một chút trên thọ yến. Ta cảm thấy, chuyện này, gần như xem là chắc chắn rồi!"
"Hoàng thái đệ sao?" Tần Cửu từ từ nhíu chặt mày.
Từ lúc thành đồng minh với Nhan Duật, nàng đã nói, nàng sẽ giúp đỡ hắn ngồi lên vị trí đó.
Hiện giờ, rốt cuộc đã làm được rồi sao?
"Tố Tố, nhị ca của ta bức vua thoái vị, không còn cơ hội kế thừa ngôi vị nữa. Hiện giờ, trong hoàng tộc, cũng chỉ còn thất thúc là lựa chọn thích hợp nhất. Ta muốn hỏi một câu, đây có phải mục đích ban đầu cuả ngươi không? Có phải ngay từ đầu ngươi đã muốn giúp đỡ thất thúc? Ngươi và thất thúc, hai người các người, có phải là, có phải là đã ở bên nhau?"
Tần Cửu bật cười, trong nụ cười bất cần đời lại có vẻ nguội lạnh khó hiểu, "Chiêu Bình, nhiều câu hỏi như vậy, người muốn ta trả lời câu nào trước đây?" Nàng dạo bước đi lên phía trước, làn váy bồng bềnh hòa vào mưa bụi không ngớt, từ bóng lưng lộ ra một chút lạnh lẽo đơn bạc.
"Tố Tố, có phải ngươi vì thất thúc, cho nên không chịu đi thăm nhị ca ta?" Chiêu Bình không chịu buông tha mà truy hỏi tiếp.
Tần Cửu dừng bước, giọt mưa rơi trên mặt ô trúc, vang lên tiếng soàn soạt. Có lẽ do tiếng mưa rơi cho phép, trong lòng nàng có chút rối loạn, nhưng nàng lại biết, mình không muốn đi gặp Nhan Túc, thật sự là vì không có gì để nói với hắn. Ngày hôm đó, khi nàng nhìn thấy hắn ngã gục trên mặt đất, liều chết cũng phải đi đến trước mặt nàng, không biết vì sao, nàng cảm thấy mình đột nhiên buông bỏ rồi.
Khoảnh khắc đó, nàng không hề hận hắn nữa.
"Trời mưa to rồi!" Tần Cửu quay đầu lại, thản nhiên cười với Chiêu Bình.
Chiêu Bình cúi đầu thở dài một tiếng, ánh mắt buồn bã nhìn Tần Cửu, nhưng cũng biết, chuyện giữa bọn họ, nàng đã bất lực rồi.
88888888888
Sau khi cơn mưa thu đi qua, thời tiết lại lạnh hơn mấy phần. Trái lại hoa cúc trong sân, không sợ lạnh lẽo, nở rộ hừng hực khí thế.
Tần Cửu ngồi ở trong noãn các, cũng có thể ngửi thấy từng trận hương hoa ngào ngạt. Hôm nay, Lưu Liên sẽ đến lãnh cung thẩm vấn Huệ phi, nàng vẫn luôn chờ đợi tin tức sau thẩm vấn, chỉ là trời sắp hoàng hôn, bên phía Lưu Liên vẫn chưa có tin tức đưa tới, Tần Cửu dần dần cảm thấy có chút bất an. Vụ án Bạch gia, đã dần đến hồi kết, nếu như giờ phút này lại có thêm chuyện, e là sẽ đổ sông đổ biển.
Hồng La và Lục Lĩnh thấy Tần Cửu nhíu mày rất chặt, không nhịn được hỏi: "Có phải chủ tử đang lo Huệ phi gặp chuyện? Nếu như là ở trong lãnh cung, có hộ vệ trông coi, cũng có Thái cung phụng phái người chăm sóc, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Tần đại nhân đến đó thẩm vấn, có lẽ vẫn chưa thẩm vấn xong."
Tần Cửu lắc đầu, nàng lại hi vọng mình đã quá nhạy cảm, nàng biết bất an của mình đến từ đâu, cảm thấy chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy.
Hồng La và Lục Lĩnh dọn bữa tối xong, nàng lại không có lòng dạ nào dùng bữa, đang định đi ra ngoài kiểm tra, Tỳ Ba đã vội vàng đi đến.
"Cửu gia, Tần đại nhân đã xảy ra chuyện rồi." Tỳ Ba nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Trong cung truyền tin tức đến, nói. . . . . . nói Tần đại nhân phạm vào tội khi quân, hiện giờ đã bị giam giữ rồi."
Tần Cửu híp mắt, trong mắt phượng lóe lên vẻ nghiêm khắc, "Nói vậy là, quan hệ giữa Liên nhi và Tư Đồ gia đã bị người ta tra ra rồi?"
Nếu nói Lưu Liên đã phạm tội khi quân, vậy thì chỉ có một chuyện, thân thế của hắn. Vụ án Bạch gia liên lụy đến Tư Đồ Trân, nếu như Lưu Liên bị người ta lục ra thân phận Tư Đồ Dật, vậy thì thật sự đã phạm tội khi quân, mà hơn nữa vì thân phận này, Lưu Liên tuyệt đối không đến lượt làm chủ thẩm của vụ án Bạch gia.
Tỳ Ba gật gật đầu, "Nghe nói, có một số thần tử tỏ vẻ hoài nghi với vụ án Bạch gia do Lưu Liên thẩm tra, cho nên muốn xin Thánh thượng phái người thẩm tra một lần nữa."
Tần Cửu cười lạnh, "Thẩm tra lần nữa?"
Lẽ nào còn có người muốn lật lại vụ án một lần nữa? Lưu Liên đã điều tra rồi, rất nhiều tình tiết đã có chứng cứ, quyết định lại vụ án oan của Bạch gia là không có khả năng. Chỉ là, binh khí trong đồ cưới, cùng với người thêu long bào, sợ là sẽ chẳng dễ điều tra ra như vậy.
Tần Cửu thở dài một tiếng, nàng vốn dĩ muốn cho Lưu Liên một con đường lùi, nhưng bây giờ xem ra, con đường cuối cùng đó, hắn không đi được rồi. Có lẽ, ông trời đã định trước, cuộc đời hắn không thể an nhàn.
"Cửu gia, bây giờ có cần vào cung không?" Tỳ Ba hỏi.
"Hiện giờ Liên nhi bị nhốt ở đâu?" Tần Cửu hỏi.
Sơn Trà nói: "Ở bộ Hình, tại đó có người của chúng ta, sẽ không có nguy hiểm gì."
Tần Cửu gật đầu, híp mắt cười lạnh nói: "Ngày mai chính là sinh nhật của Khánh Đế, có lẽ, ta phải chuẩn bị cho ông ta một đại lễ."
Hiện giờ đã cách “Biến động Trung thu” hơn hai mươi ngày, sinh nhật của Khánh Đế dần dần đến gần, bởi vì là tuổi thọ tròn năm mươi, cho nên từ trước Trung thu bộ Lễ đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị. Trong thời gian đó vì Biến động Trung thu nên đã gác lại mấy ngày, bây giờ lại bắt đầu chuẩn bị một lần nữa. Bởi vì lần này Tần Cửu cũng đã lập công, Khánh Đế đặc biệt cho phép nàng tham gia tiệc muộn.
Tần Cửu dùng bữa tối xong, Hồng La và Lục Lĩnh hầu hạ nàng cởi áo ngoài ra, chỉ mặc một bộ váy áo màu trắng ngà ngồi ở trước bàn, ngơ ngẩn nhìn ánh nến đến xuất thần.
Rốt cuộc phải đi bước này sao?
Ánh nến lay động, một gương mặt tuấn mỹ tà tứ ẩn hiện trong ánh hào quang.
Hắn mỉm cười nói: "Xem dáng vẻ này, ta nhất định phải hợp tác với Thiên Thần tông các ngươi rồi?"
Tần Cửu cầm ly trà khẽ cười nói: "Song song với việc ta khiến An Lăng Vương không thể làm Hoàng đế, ta muốn tương trợ vương gia ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế."
Đó là lời của nàng.
Nàng cẩn thận hồi tưởng lại, thật ra, nàng cũng không biết khi đó rốt cuộc nàng có thật lòng muốn tương trợ hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng đế hay không, bây giờ xem ra, nàng đã định trước không thể làm được rồi.
Hoàng Mao ngủ trên cái giá dưới mái hiên đột nhiên kích động trở nên om sòm, "Mèo thối, con mèo thối nhà ngươi!"
Trong lòng Tần Cửu hơi kinh hãi, bước nhanh đến trước cửa phòng, mở cửa ra.
"Lệ Châu nhi, trời lạnh rồi, sao vẫn còn mặc phong phanh thế!" Một giọng nói lười biếng nhẹ nhàng vang lên, Tần Cửu nhận ra âm thanh này, đó là Nhan Duật lâu ngày không gặp.
Có lẽ là vì vừa rồi mới nghĩ đến hắn, đột nhiên nghe thấy giọng nói của hắn, nàng không nhịn được cả kinh trong lòng.
Hương hoa thanh thanh nhạt nhạt bao phủ trong bóng đêm hơi lạnh, hoa cúc khắp sân nở rộ rực rỡ, thấm vào ánh đèn mông lung, tựa như phủ lên một lớp lụa mỏng lờ mờ.
Nhan Duật đứng ở trong khóm hoa cúc, tay áo phồng lên dưới gió đêm, khiến nhìn hắn có vẻ ngạo nghễ khác biệt. Đôi mắt dài tha thiết nhìn nàng chằm chằm, lấp lánh ánh sáng mê người.
Người này, lại không thèm chào hỏi cứ như vậy xuất hiện trong sân của nàng vào ban đêm.
"Thì ra là Ngọc Hoành, lâu ngày không gặp, sao bây giờ lại đến đây?" Tính ra, từ sau lần gặp nhau vào đêm Trung thu, đã hơn hai mươi ngày Nhan Duật không xuất hiện trước mặt nàng rồi, hắn cũng không lên triều, chắc hẳn là bận chuyện gì đó.
"Đúng vậy, lâu ngày không gặp, Lệ Châu nhi nhất định là nhớ ta lắm phải không? Để ta xem xem, có vì ta mà trở nên tiều tụy hay không?" Nhan Duật di chuyển bước chân, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Ánh sáng của đèn lưu ly chiếu lên mặt hắn, lúc này Tần Cửu mới phát hiện, hình như hắn đã tiều tụy đi, mặc dù khóe môi cong lên cười, nhưng chân mày khóe mắt lại mang theo vẻ uể oải nhàn nhạt.
Ánh mắt của hắn dịu dàng mà quyến luyến trên mặt Tần Cửu, dường như thật sự đang nhìn xem Tần Cửu có phải gầy đi hay không. Khóe môi Tần Cửu lập tức lộ ra nụ cười như hoa, "Ngược lại nhìn Ngọc Hoành gầy đi rồi, lẽ nào là do nhớ ta?"
Nhan Duật không chút do dự nói: "Đúng!"
Trong sân, Hoàng Mao và con mèo đen đã sớm truy đuổi nhau. Nhan Duật lướt qua Tần Cửu, cứ thế vào phòng nàng. Đêm khuya yên tĩnh, Tần Cửu cố tình không cho hắn vào phòng, nhưng không cần nghĩ cũng biết không thể, ôn thần này không hề dễ đuổi đi như thế.
Nhan Duật vào phòng, ánh mắt quét một vòng trong phòng, lập tức nhìn trúng chiếc giường Tần Cửu mới trải xong, lập tức đi về phía đó, tự nhiên nằm lên giường nàng.
Được rồi, mặc dù danh tiếng của nàng không tốt lắm, nhưng dù sao cũng là một nữ tử. Hắn nửa đêm không thèm chào hỏi xông vào khuê phòng của nàng, lại đương nhiên chiếm cứ giường của nàng, đây là muốn gây sự thế nào?
Tần Cửu đang định nổi giận, lại nghe hắn thong thả nói: "Lệ Châu nhi, ta mệt muốn chết rồi, cho ta nghỉ ở chỗ nàng một lúc được không?"
Giọng điệu này quá u oán, giống như nàng đuổi hắn đi, chính là ngược đãi hắn vậy. Tần Cửu đột nhiên cảm thấy một luồng khí chặn ở lồng ngực, không phát ra được nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]