Editor: Xám
Nhan Duật hất cằm, nghiêng người qua bàn bên cạnh bình tĩnh nhìn Tần Cửu, híp mắt nói: "Lệ Châu nhi phân tích thấu đáo như thế, e rằng đã có đối sách, cần gì hỏi lại ta. Nàng cứ nói thẳng đi, ta có thể làm gì?"
"Thuộc hạ của ngài có bao nhiêu cung nỏ thủ?" Tần Cửu chấp bút chỉ điểm nửa ngày, thấy Nhan Duật không hề chú ý, nghiêng đầu hỏi.
Nhan Duật không đáp lời nàng chỉ là chậm rãi hỏi: "Nếu như chuyện đó vẫn chưa xảy ra, báo cáo trước cho Thánh thượng, có phải cũng là một cái công lớn hay không?"
Tần Cửu trừng mắt liếc hắn một cái, dưới sự phản chiếu của ánh nến, đôi mắt xinh đẹp quyến rũ hiện ra ra một sắc xanh đắm say lòng người, trong đó ẩn chứa ánh sáng lạnh thấu xương.
"Ta không có chứng cứ, Nhan Túc cũng sẽ không để chúng ta nắm được chứng cứ. Ngài nghĩ rằng chúng ta mất công đi nói, với tính tình của Thánh thượng, ngài sẽ tin sao? Nếu như sau này Nhan Túc không bức vua thoái vị, vậy chẳng phải chúng ta chính là vu hãm hay sao? Chẳng lẽ ngài muốn gánh tội danh như vậy?"
Làn môi mỏng của Nhan Duật nhẹ nhàng mím lại, mỉm cười nói: "Nói như vậy, vẫn là Lệ Châu nhi suy nghĩ chu đáo."
Tần Cửu nướng mày lên, "Không dám nhận. Rốt cuộc thuộc hạ của vương gia có bao nhiêu cung nỏ thủ? Hơn nữa có bao nhiêu phủ binh có thể dùng?"
Nhan Duật lại cười nói: "Chẳng phải nàng mới vừa dò xét sao? Phủ binh trong phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236489/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.