Editor: Xám
Khoảnh khắc đó, chút thống khổ kia đã đâm tim hắn đau nhói.
Gió đêm thổi, trời sao lộng lẫy.
Ánh sáng đom đóm đêm hè tụ lại trước mặt hai người, rồi lại tản đi.
Tần Cửu nhìn thấy gương mặt Nhan Duật gần trong gang tấc.
Khuôn mặt hắn gần như vậy, dưới ánh trăng con ngươi đen như mực kia phản chiếu chút ánh sáng, đó là một chút ánh sóng dịu dàng như nước.
Chút ánh sáng dịu dàng đó, giống như chút ánh sáng đom đóm bay lượn trong không trung kia, không thể chiếu sáng thứ gì, nhưng thật sự làm ấm lòng Tần Cửu.
Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của hắn xung quanh eo mình, Tần Cửu lại không phiền chán quá nhiều, ít nhất lúc này, nàng không muốn cầm trâm bạch ngọc đâm cánh tay hắn nữa. Mà là híp mắt phượng quyến rũ lại, nhìn hắn, mỉm cười nhợt nhạt: “Vương gia, ngài không nhân lúc ta hôn mê mà vô lễ với ta chứ? Khi ta hôn mê cũng rất có sức quyến rũ đấy."
Nhan Duật nhướng mày, không ngờ nàng trả nguyên vẹn lời hôm đó của hắn lại cho hắn, ánh mắt hắn lướt qua bờ môi không có sắc máu khẽ nhếch của nàng, trong lòng dấy lên chút gợn sóng không thể phân biệt rõ.
Màu mắt hắn nặng nề, cười thấp nói: "Quả thực lúc Cửu gia hôn mê rất có sức quyến rũ. Ngươi nhìn gương mặt thoa đầy phấn son đó, bờ môi tái nhợt nứt nẻ đó, y phục dính đầy bụi đất đó, và, và cả bả vai đẫm máu này nữa, ngươi nói xem, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236431/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.