Editor: Xám
"Hận không thể ra roi thúc ngựa,
Thừa dịp ánh trăng này không rõ,
Đuổi theo tới bên nàng ——"
Trên đài diễn kịch, Lý Phi đau buồn căm phẫn đan xen chống trường thương, trong phút chốc nét lạnh lùng sắc bén trong mắt phượng tối đen có thể làm người ta mất hồn lạc phách.
Những đồ ăn Tỳ Ba mua cho Tần Cửu, nàng lại không hề nóng vội tận hưởng, lúc này chỉ bày lên mặt bàn, trang trí hoa lệ lộng lẫy.
Mãi đến đoạn chống xe sắt, khi Nhan Duật chống hết chiếc xe sắt đạo cụ này đến chiếc khác lên, một nữ tử đóng vai người trong lòng của Lý Phi đứng trên đài cách đó không xa hát với chất giọng buồn thương, Nhan Duật chống được sáu chiếc xe bọc sắt, cuối cùng vì kiệt sức, bị xe sắt đè lên ở trên đài…
"Chao ôi!" Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng kêu rên trầm thấp, dọa Tần Cửu giật mình. Khi nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào mình đã đứng dậy khỏi ghế, tay trái khoác lên cánh tay Tỳ Ba.
"Cửu gia, ngài... đang luyện võ công cao thâm gì sao?" Ánh mắt Tỳ Ba nhìn chăm chú lên mặt Tần Cửu, hiện ra chút dí dỏm ngầm hiếm thấy.
Lúc này Tần Cửu mới phát hiện ra, trong lúc bất tri bất giác, nàng đã túm cánh tay Tỳ Ba càng lúc càng gần. Mà thứ lành lạnh trên má mình là gì? Nàng vội buông bàn tay túm Tỳ Ba ra, nghiêng đầu lặng lẽ lau lệ trên mặt đi.
Hình như đã lâu lắm rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236393/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.