Editor: Xám
Sắc trời chưa tối hẳn, nhưng điện Sùng Nhân đã đốt đèn từ lâu, chiếu sáng đến mức cả đại điện đèn đuốc sáng trưng. Khánh Đế mặc một bộ thường phục bằng vải, mặc dù lạnh lùng khiển trách Nhan Duật một tiếng, nhưng khóe môi lập tức cong lên thành nụ cười, rõ ràng tâm trạng không tệ.
Huệ phi ngồi ở bên cạnh Khánh Đế, nét mặt vui vẻ nói: "Bệ hạ, hôm nay thần thiếp thật sự đã mở mang tầm mắt rồi. Tranh thêu của mấy vị đây đều là tinh phẩm hiếm thấy, nhất là Tô tiểu thư và nhị công chúa Vân Thiều quốc đều có cách thêu sáng tạo, thần thiếp chưa bao giờ nhìn thấy."
Chân mày Khánh Đế nhíu lại, kinh ngạc nói: "Thật sao? Vậy để trẫm và các khanh cũng được mở mang tầm mắt."
Nhan Duật ngồi bên tay trái Khánh Đế cũng híp mắt lại khá hứng thú, ngược lại Nhan Túc bình tĩnh thản nhiên, nhưng gợn sóng hiện ra trong đôi mắt dài đã tiết lộ tâm tư của hắn. Rõ ràng, đối với cách thêu sáng tạo gì đó, nam tử không biết thêu thùa cũng cảm thấy rất hứng thú.
Huệ phi mỉm cười lệnh cho các cung nữ giũ bức thêu của Thượng Tư Tư và bức thêu của Tô Vãn Hương ra, sau đó mỗi người kéo một góc, trải ra.
Ánh đèn sáng rỡ trong đại điện chiếu lên tranh thêu rực rỡ lấp lánh, khiến mắt người ta nhất thời sáng lên.
Bên trái là bức tranh thêu của Tô Vãn Hương, thêu một bức tranh phù dung hoa mai. Cành lá xanh tươi thưa dày xen kẽ, đậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236385/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.