Editor: Xám
"Sao vậy, Cửu gia, ngươi đang muốn ôm ấp yêu thương trong mộ thất sao?" Nhan Duật cười tà mị, đưa tay đẩy nàng ra, nói với giọng chế giễu.
Hiện giờ tâm trạng Nhan Duật rất tệ, lúc này Tần Cửu áp vào gần, chắc chắn khiến hắn rất phản cảm, cho nên lực trên tay hơi lớn. Vốn dĩ với võ công của Tần Cửu, chút sức lực đó không đáng kể chút nào. Nhưng bây giờ nàng còn không bằng người thường, vừa bị Nhan Duật đẩy đã va vào vách đá bên cạnh, "Rầm" một tiếng, trong mộ đạo yên tĩnh, âm thanh này vô cùng vang dội.
Lần va đập này rất nghiêm trọng, Tần Cửu kêu đau một tiếng, ôm đầu. Nàng cảm thấy trước mắt toàn là sao vàng, tay còn lại vịn vào vách đã mới miễn cưỡng chống được người.
Nhan Duật nghe thấy tiếng vang, không khỏi hoảng hốt nhìn lại.
Trong lối đi nhỏ hẹp, cây đèn lồng trong tay kiêu kỵ tiếp ứng phía trước phát ra ánh sáng yếu ớt, ánh sáng ấy đủ để chiếu tỏ vẻ nhếch nhác và biểu cảm đau đớn của Tần Cửu.
Lòng Nhan Duật trầm xuống, con ngươi tối đen hơi co lại, hắn bước nhanh đến trước mặt nàng, lười biếng hỏi: "Sao thế, đây lại là chiêu gì, lạt mềm buộc chặt sao? Hay là làm bộ nhu nhược?"
Tần Cửu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn khóe môi đẹp đẽ của hắn khi đóng khi mở, nhưng dù thế nào cũng không nghe rõ lời của hắn, cơn đau đớn khiến cả người nàng bắt đầu run rẩy, khắp trán là mồ hôi lạnh, trên người cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236368/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.