Hổ Trảo bị Tạ Địch Trần buộc dưới giàn hoa trong sân, tức giận đến mức Hổ Trảo sủa nhặng lên vài tiếng, từ nhỏ Hổ Trảo đã cực thông minh, sẽ không tùy tiện cắn người, cũng không chạy loạn, cho nên vẫn chưa bao giờ bị buộc lại. Trong lòng Ngọc Băng và Phấn Tuyết cực kỳ không nỡ, đã bưng món thịt thăn nó thích ăn nhất đến cho nó ăn, không ngờ nó một cước đá đổ cái nồi, lười biếng nằm bò trên mặt đất, không để ý đến ai hết.
Nhưng Nhan Túc sớm đã không rảnh rỗi để ý đến Hổ Trảo nữa, dẫn theo Tạ Địch Trần đến sương phòng sát vách xem thích khách Thúy Lan đã bị thương. Ánh sáng trong sương phòng d.đ.l.q.đ ảm đạm, Thúy Lan nằm ngửa trên giường, trên đầu quấn vải trắng, đã ngừng chảy máu.
Nhan Túc thản nhiên hỏi: “Nàng ta thế nào rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Ngự y nhìn thấy Nhan Túc tiến vào, vội vàng đứng dậy thi lễ, nói: “Điện hạ không cần lo lắng, nhìn chung đã cứu chữa kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng, lão thần đã lệnh cho cung nữ đắp thuốc lên vết thương trên đầu, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày sẽ lành lại.”
Nhan Túc gật đầu, sai Ngọc Băng tiễn ngự y ra ngoài.
Thúy Lan đã tỉnh khỏi cơn hôn mê, nghe thấy tiếng nói chuyện của Nhan Túc, chống người dậy khỏi giường, xoa trán nhìn Nhan Túc nói: “An Lăng Vương, tại sao ngươi muốn cứu ta? Ngươi giết ta đi!”
Nhan Túc chậm rãi ngồi xuống ghế, đuôi mắt hơi nhướng lên, lộ ra ánh sáng sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236329/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.