Nhan Duật và mấy nữ tử bắt đầu chơi nối thơ, vần bọn họ bắt buộc là vần thất dương.
Vương Ngọc Trân ngẩng đầu lên, bắt đầu bằng câu: “Liễu xanh mọc thành đồi, “
Một nữ tử áo lục khẽ cười nói tiếp: “Hoa lê trắng tuyết tựa dải sóng. Thường ao ước sức xuân của thế gian, “
Lông mày Tô Vãn Hương khẽ nhướng lên, cười nhẹ nói tiếp: “Chi bằng như Trác Ngọc Lang. Quay về năm tháng tuổi xuân còn đầy, “ ngâm xong, vẻ mặt nàng thản nhiên nhìn về phía Nhan Duật.
Nhan Duật mỉm cười nhìn Tô Vãn Hương, khen câu này rất hay, ánh sáng dịu dàng xoay chuyển trong đôi mắt dài, hắn chậm rãi nói tiếp: “Vạt áo phong trần tỏa hương. Thử hỏi lưu lạc đến nơi nào?”
Lông mày Vương Ngọc Nhân nhíu lại, đang định nối tiếp câu này, Tô Vãn Hương đã giành nối trước: “Nơi an lòng là quê hương ta. Mưa bụi sắc son cùng huyền thiết, “ ngâm xong vẻ mặt thuần khiết cao ngạo nhìn về phía Nhan Duật.
Vương Ngọc Trân và mấy nữ tử khác đưa mắt nhìn nhau, biết Tô Vãn Hương và Nhan Duật đang phân cao thấp với nhau, mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng từ sau sự kiện pháo hoa tỏ tình ở Tết Nguyên Tiêu, người trong kinh không ai không biết Nhan Duật ái mộ Tô Vãn Hương, bèn cười quan sát.
“Câu này cũng hay, Vãn Hương không hổ là tài nữ nổi danh ở Lệ Kinh.” Nhan Duật nghiêng người ngồi trên ghế, đôi mắt sáng lười biếng như mèo, trong lúc nhìn quanh cực kỳ mê người. Hắn gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236323/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.