Chương trước
Chương sau
“Không phải tam công chúa, là ta.” Thượng Tư Tư vuốt lại phần tóc mai hơi rối, thản nhiên nói.

Nàng nói xong, liền chậm rãi bước đến trước mặt Nhiếp Nhân, hơi ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Nhiếp đại tướng quân, ta là nhị công chúa Thượng Tư Tư của Vân Thiều quốc, rất ngưỡng mộ Nhiếp đại tướng quân, hi vọng có thể gắn bó suốt đời với Nhiếp đại tướng quân.”

Lời này vừa nói ra.

Mọi người ngây ngẩn.

Nhan Túc cũng bất ngờ nhíu mày.

Nhan Duật kinh ngạc híp mắt lại.

Mặc dù Tần Cửu đã sớm đoán được nàng ta chính là nhị công chúa của Vân Thiều quốc, nhưng lại không đoán ra nàng ta cũng sẽ chọn chồng, hơn nữa đối tượng tuyển chọn lại là Nhiếp Nhân, cũng vô cùng kinh ngạc. Những người vốn không biết nàng là nhị công chúa lại càng kinh ngạc tột độ. Mà điều khiến người ta bất ngờ chính là, nhị công chúa Thượng Tư Tư không hề có thái độ ngượng nghịu, thổ lộ tình cảm trước mặt chúng nhân.

Trái lại, Nhiếp Nhân lại người bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người.

Y liếc mắt nhìn về phía Thượng Tư Tư, tròng mắt tối đen không nhìn ra bất kỳ hỉ nộ gì, chỉ khẽ nhíu mày, lẳng lặng nói: “Nhị công chúa, dường như trò đùa này hơi quá rồi.”

Thượng Tư Tư ngước mắt nhìn y chăm chú, chậm rãi nói: “Điều ta nói không phải trò đùa, không có một câu giả dối. Lẽ nào ngay cả chuyện tình nhi nữ Nhiếp đại tướng quân cũng không dám đối mặt hay sao? Vậy được, ngày hôm nay ở ngay trước mặt mọi người, chàng nói chàng không thích ta, ta sẽ không miễn cưỡng chàng.”

Nhiếp Nhân sững sờ.

Y từ từ quay đầu, đón lấy ánh mắt bức người của Thượng Tư Tư, một hồi lâu cũng không nói gì.

“Chẳng lẽ ngay cả không thích Nhiếp đại tướng quân cũng nói không nên lời sao?” Thượng Tư Tư nhất quyết không tha, hỏi.

Nhiếp Nhân xoay người lại không nhìn nàng, cúi đầu xuống, chậm rãi nói: “Bản tướng, không phải là không thích nhị công chúa, mà là...”

“Không phải không thích, vậy chính là thích. Nếu thế thì ta đã chọn chàng rồi đó.” Thượng Tư Tư ngắt lời Nhiếp Nhân.

Có điều trong nháy mắt, trong đôi mắt đen vốn lạnh giá của nàng đã hiện lên ý cười hân hoan.

Nhiếp Nhân không nói gì, chỉ là Tần Cửu nhanh mắt phát hiện ra, mặt và tai y bắt đầu từ từ đỏ lên.

“Thật sự không ngờ tới mà!” Nhan Duật tựa lên ghế, cười hừ một tiếng nói, “Thường ngày chỉ nhìn thấy trong kịch, ngược lại hôm nay đã nhìn thấy một màn nữ nhi si tình mến mộ nam nhân tuấn tú rất sống động. Nhị công chúa, tại sao nàng không thích bản vương chứ, chẳng phải bản vương có nhiều sức quyến rũ hơn Nhiếp đại tướng quân sao! Huống hồ, bản vương còn chống xe bọc sắt thắng Nhiếp đại tướng quân nữa?”

Vẻ mặt Thượng Tư Tư không hề thay đổi nhìn về phía Nhan Duật, nhíu mày nói: “Quả thực hoàng thúc sức quyến rũ vô biên, đáng tiếc bản công chúa lại cứ thích Nhiếp đại tướng quân.”

Dường như Nhan Duật đã bị đả kích rất mạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên biểu cảm tiếc hận, giống như một món châu báu khiếm khuyết, “Lời này của nhị công chúa thật sự làm người ta quá đau lòng rồi. Nếu nhị công chúa đã nhìn trúng Nhiếp đại tướng quân, vậy bản vương sẽ cho Nhiếp đại tướng quân thể diện, không cần bắt chước tiếng mèo kêu nữa.” Hắn đứng dậy khỏi ghế, duỗi cái lưng mỏi, “Bản vương đã đói bụng rồi, không biết ngọ yến (tiệc bữa trưa) đã bắt đầu chưa?”

Lễ bộ thượng thư Trương Niên vội vàng đáp: “Ngọ yến đã bày xong rồi, mời các vị dời bước đến sảnh tiếp khách.”

Ai cũng không ngờ, cuộc thi chống xe bọc sắt đã tác thành một cặp nhân duyên.

Ánh mặt trời rực rỡ tươi đẹp, nhưng trong lòng Tần Cửu lại dâng lên cảm giác bất an.

Nhị công chúa Thượng Tư Tư đã chọn Nhiếp Nhân, nhìn thì giống như vừa gặp đã yêu. Nhưng nàng lại cảm thấy Thượng Tư Tư không phải người ở độ tuổi tình đầu chớm nở như Thượng Sở Sở, dường như không dễ dàng sinh lòng yêu thương như vậy, nàng ta xúc động chọn Nhiếp Nhân như thế, hẳn là hai người đã quen biết từ trước.

Hiện giờ điều khiến người ta bất an chính là, Nhiếp Nhân có giống như bề ngoài, là một thần tử trong sạch không tham gia tranh giành ngôi vị hay không.

Sảnh tiếp khách nằm ở giữa vườn, thế đất khá cao, xung quanh sảnh tiếp khách trồng rất nhiều loại hoa và cây cảnh, hiện giờ đã là mùa hoa nở, nở rộ cực kỳ náo nức. Từ xa nhìn lại, giống như hòn đảo nhỏ giữa biển hoa. Dưới ánh nắng mặt trời dịu dàng tươi đẹp của mùa xuân, chúng nhân với tay áo dài phất nhẹ, đi dọc theo hành lang dài về phía sảnh tiếp khách.

Đã sớm có các cung nữ bày xong bàn ghế ở trong sảnh tiếp khách, nhìn thấy mọi người đã đến, bèn bắt đầu vội vàng đưa thức ăn lên.

Tần Cửu được cung nhân đón khách dẫn đường, ngồi xuống chỗ của mình.

Thế đất của sảnh tiếp khách rất cao, từ bên trong đưa mắt nhìn ra, các loại hoa và cây cảnh ở bên ngoài đều thu vào đáy mắt, vẫn có thể xem là nơi thuận lợi để thưởng thức trăm hoa. Cách đó không xa trồng vài cây anh đào mỹ nhân, hoa anh đào trên cây nở rộ rực rỡ, tựa như mây hồng. Trên cây cột ở bốn phía quấn đầy dây mây màu đỏ son, đang là mùa hoa nở, từng chuỗi hoa nhỏ màu đỏ thắm mọc giữa lá cây xanh tươi, hệt như lớp son đỏ trên môi mỹ nhân, đỏ hồng xinh đẹp.

Mọi người vừa dùng bữa vừa ngắm hoa, quả nhiên là một hội thưởng hoa độc đáo. Tần Cửu lại không có tâm trạng ngắm hoa, mặc dù biết thực tế vết thương của Lưu Liên không nghiêm trọng, nhưng dù thế nào cũng không yên tâm, vội vàng dùng xong bữa trưa, sau đó dẫn theo Tỳ Ba đi thăm Lưu Liên.

Mặc dù Minh Nguyệt sơn trang được xây dựng dựa vào thế núi, nhưng dù sao cũng là cung điện riêng của hoàng gia, chiếm phần đất tương đối rộng, cứ vài bước lại thấy đình đài lầu các, phòng ở trong cung cũng rất nhiều. Tần Cửu biết Lưu Liên đã được sắp xếp tạm nghỉ ở trong một nơi gọi là “Mộc Phương viên”, Tần Cửu liền dẫn theo Tỳ Ba đến đó tìm.

Cung điện cực lớn, có điều trước đây Tần Cửu đã từng cùng cô mẫu ở đây, rất quen thuộc nơi này, lập tức men theo con đường mòn của sảnh tiếp khách để đi tìm. Hai người đi ngang qua một khóm hoa thụy hương, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người màu lam nhạt hiện ra, Tần Cửu nhận ra đó là trang phục của cung nữ, không khỏi hơi nhíu mày lại. Bước nhanh đến gần, nhìn thấy một cung nữ người mặc cung trang màu lam nhạt, chải búi tóc Nhạc Du đang ngồi xuống đất nhặt điểm tâm rơi trên mặt đất, có lẽ đã không cẩn thận làm rơi xuống đất. Nàng ta nhìn thấy Tần Cửu và Tỳ Ba, dường như rất kinh hãi, bàn tay nhặt điểm tâm hơi run lên, vội vàng đứng dậy thi lễ.

Tần Cửu thở dài trong lòng, có phải tên tuổi của yêu nữ mình quá nổi tiếng hay không mà tiểu cung nữ này sợ hãi như vậy, có vẻ như chưa từng lưu truyền việc nàng ra tay với nữ tử mà!?

Nàng khẽ mỉm cười, hỏi: “Mấy món điểm tâm này là đưa đến đâu vậy?” Sảnh tiếp khách cách nơi này khá xa, đưa điểm tâm đến sảnh tiếp khách, bất luận thế nào cũng sẽ không rẽ vào đây.

Ánh mắt của cung nữ lóe lên, rất nhanh đã bình tĩnh lại, nàng ta cúi đầu xuống, thấp giọng nói: “Bẩm Cửu gia, nô tỳ đưa điểm tâm cho trạng nguyên lang nghỉ ngơi trong Mộc Phương viên, ai ngờ đi vội quá, không cẩn thận đã bị ngã.”

Tần Cửu cười nói: “Thì ra đưa cho trạng nguyên lang, vậy ngươi không cần tốn công nữa, trạng nguyên lang không thích những món điểm tâm ngọt này, ngươi cứ đi đi.”

Cung nữ vội vàng cúi đầu, cung kính thi lễ, sau đó xách làn thức ăn rời đi.

Tần Cửu và Tỳ Ba vừa bước vào Mộc Phương viên, đã nghe thấy bên trong phòng có tiếng cười truyền ra, nàng nghe ra được là tiếng tam công chúa Thượng Sở Sở của Vân Thiều quốc. Nàng khoanh tay đứng trước cổng tròn ở trong vườn, lắng nghe tiếng cười trong phòng, khẽ mỉm cười, khóe mắt của đôi mắt đan phượng hơi xếch lên, ánh mắt dịu dàng mà quyến rũ.

“Tỳ Ba, không ngờ Thượng Sở Sở lại tới thăm Liên Nhi, e rằng lần này chúng ta đến đây là dư thừa rồi.” Tần Cửu nhìn cây hoa tử kinh đang nở rất đẹp, cười khẽ nói.

Tỳ Ba thản nhiên nói: “Nô tài cảm thấy Cửu gia đến không thừa lắm, mà là đúng lúc!”

“Ngươi nghĩ như vậy sao?” Tần Cửu bật cười khanh khách.

Tỳ Ba gật gật đầu.

“Không ngờ ngươi còn là trạng nguyên lang của kỳ thi mùa xuân lần này, thật sự không ngờ được.” Giọng nói trong trẻo của Thượng Sở Sở truyền đến.

“Tam công chúa, thần cũng không ngờ người lại là tam công chúa của Vân Thiều quốc.” Là giọng nói trầm thấp của Lưu Liên.

“Chúng ta là bằng hữu, ngươi không cần gọi ta là công chúa, cứ gọi ta là Linh Nhi đi.” Thượng Sở Sở nói.

“Vậy thì quá thất lễ rồi.” Lưu Liên chậm rãi nói.

“Chẳng lẽ ta thành công chúa rồi, ngươi sẽ không xem ta là bằng hữu nữa sao?” Thượng Sở Sở oán trách, nói.

“Không phải, công chúa hiểu lầm rồi.”

“Vậy ngươi gọi ta là Linh Nhi ngay.” Trong giọng nói của Thượng Sở Sở ẩn chứa sự bá đạo.

“Vâng… Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, Linh… Linh Nhi.” Giọng nói có chút không muốn của Lưu Liên truyền đến, Tần Cửu có thể tưởng tượng được khuôn mặt hơi ửng đỏ của Lưu Liên.

Dường như Thượng Sở Sở cực kỳ hài lòng, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Phi Phàm, nếu như ngươi là trạng nguyên lang, vậy chắc chắn là biết làm thơ phải không.”

“Miễn cưỡng biết làm được hai bài.” Trong giọng nói của Lưu Liên thoáng hiện ra ý khiêm tốn.

“Vậy ngươi làm cho bản công chúa một bài thơ thì thế nào?” Thượng Sở Sở nói.

“Cái này... Hay là công chúa đừng làm khó thần nữa.” Lưu Liên thấp giọng nói.

Tần Cửu cau mày lại, từ từ thở dài một tiếng.

Chẳng phải lúc này nên làm một bài thơ ca ngợi tam công chúa hay sao?

“Không được, nếu như chúng ta là bằng hữu, ngươi sẽ làm cho ta một bài thơ, nếu như ngươi không làm, ta sẽ cho rằng ngươi không biết làm.” Giọng nói gian xảo ngang ngược của Thượng Sở Sở theo gió truyền ra.

“Cái này, hay là thần lấy hoa làm đề tài bài thơ được không!” Lưu Liên do dự nói.

“Không được, cứ lấy ta làm đề đi.” Hình như Thượng Sở Sở không vui rồi.

...

Tỳ Ba nghiêng đầu nói với Tần Cửu: “Nô tài nói đúng phải không, Cửu gia tới đúng lúc rồi.”

Tần Cửu bật cười khanh khách: “Quả thực đến không thừa lắm, đúng lúc.” Nàng nhíu mày suy tư giây lát, một bài thơ đã hình thành liền mạch trong đầu. Nàng vòng qua cây hoa tử kinh, chậm rãi bước đến trước căn phòng, cất tiếng ngâm: “Không cốc u lan hề y nhân thanh, hỏa hồng tường vi hề y nhân kiều, ung dung mẫu đan hề y nhân quý, xuất thủy phù dung hề y nhân ngạo*. Tam công chúa, mặc dù bài thơ này làm rất đơn giản, nhưng lại phác họa dung mạo tuyệt mỹ của công chúa rất rõ ràng.”

*Dịch nghĩa: nàng thanh khiết tựa đóa lan trong sơn cốc, kiều diễm hệt tường vi rực lửa, cao quý như mẫu đơn nhàn nhã, kiêu ngạo sánh ngang đóa sen mới nở.

Tỳ Ba tiến lên một bước, vén mành che lên cho Tần Cửu, nàng bước vào trong các, khẽ cười nói.

Trong nhã các, Lưu Liên đang nghiêng người dựa lên nhuyễn tháp*, Thượng Sở Sở ngồi ở trên ghế tựa đối diện hắn, có hai cung nữ của Vân Thiều quốc đứng sau lưng nàng.

Thượng Sở Sở nghe thấy câu thơ Tần Cửu đọc, biết nàng đã nghe thấy lời mình vừa nói, sắc mặt hơi biến thành hồng, thẳng thắn nói: “Thì ra là Cửu gia đến đây. Bản công chúa rất thích bài thơ này, đa tạ Cửu gia khen ngợi.” Cô nương của Vân Thiều quốc lại không ngại ngùng chút nào, không khách khí nhận lời khen của Tần Cửu.

*nhuyễn tháp: chiếc giường có phủ một lớp đệm.

Tần Cửu khoát tay nói: “Tam công chúa hiểu lầm rồi, bài thơ này không phải ta làm.”

Thượng Sở Sở nghi hoặc đảo tròn mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt Lưu Liên một cái, hỏi: “Không biết bài thơ của Cửu gia là do ai sáng tác?”

Tần Cửu đi đến chiếc ghế dựa bên cạnh Lưu Liên rồi ngồi xuống, cười thần bí nói: “Bài thơ này ư, ta cũng không biết là ai làm nữa. Có điều, ta và trạng nguyên lang đều đến từ Thiên Thần tông, lần này vào kinh phụng sự có ở chung một nhà với trạng nguyên lang. Có một ngày trạng nguyên lang đi suốt đêm không về, sau khi về người có chút ngẩn ngơ. Mấy ngày trước Tỳ Ba nhặt được một tờ giấy viết thư trong sân, trên đó có viết bài thơ thế này.”

Khóe mắt Lưu Liên giật giật.

Vừa nhìn thấy Tần Cửu lả lướt tiến vào, hắn đã cảm thấy tim đập rộn ràng, không biết yêu nữ này lại muốn đưa ra chủ ý ôi thiu gì. Lúc này nghe thấy lời của nàng, vội vàng xua tay nói: “Công chúa đừng nghe nàng ta nói linh tinh, bài thơ này không phải thần làm!”

Tần Cửu cười xinh đẹp, thả lỏng người, tựa vào ghế, thong thả nói: “Liên Nhi nhà ta da mặt mỏng, Tam công chúa, người xem mặt hắn đỏ hết lên rồi, lại còn không chịu thừa nhận.”

Quả thật mặt Lưu Liên đã đỏ lên, có điều không phải là đỏ thẹn, mà là đỏ vì giận.

Thượng Sở Sở liếc nhìn Lưu Liên một cái, nở nụ cười xinh đẹp. Nàng rũ y phục, đứng dậy nói: “Nói chuyện một lát với Tần trạng nguyên, tâm trạng đã tốt hơn nhiều rồi, không quấy rầy trạng nguyên lang nghỉ ngơi nữa. Chỗ ta có Kim Sang dược do Vân Thiều quốc chúng ta chế ra, có hiệu quả nhất với ngoại thương, tặng cho trạng nguyên lang để trị thương nhé!” Thượng Sở Sở nói xong, lấy từ trong tay áo ra một chiếc bình sứ, đưa qua.

Lưu Liên đỏ mặt nói: “Thuốc quý giá như vậy, sao thần dám nhận được, xin công chúa cầm lại đi!”

Tần Cửu đứng dậy nhận lấy, cười nói: “Đa tạ tam công chúa. Liên Nhi cũng giống như đệ đệ ruột của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn.”

Thượng Sở Sở cười cười, dẫn hai thị nữ rời đi.

Tần Cửu tiễn Thượng Sở Sở ra ngoài, quay vào các, chỉ thấy Lưu Liên đã bực bội xuống nhuyễn tháp, đi lung tung trong phòng.

“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?” Hắn thở hồng hộc hỏi.

Tần Cửu từ từ ngồi xuống ghế, phe phẩy khung thêu hoa trong tay, cười tủm tỉm nói: “Liên Nhi, ngươi đã bị trọng thương rồi, mau ngồi xuống đi, đừng đi lung tung nữa.”

Lưu Liên mặt ủ mày chau nói: “Rốt cuộc nô tài có bị trọng thương hay không, ngài còn không biết sao? Cửu gia, ngài nói xem, tại sao ngài nói bài thơ buồn nôn kia là do nô tài làm chứ? Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

“Ta chẳng muốn làm gì cả, đương nhiên là vì muốn tốt cho Liên Nhi rồi.” Sớm muộn gì cũng phải nói với hắn, chi bằng nói thẳng với hắn là để tác hợp cho hắn và Thượng Sở Sở. Chỉ là, Tần Cửu lại có chút lo lắng, sợ nói với hắn rồi, nếu như hắn phải đối, trở mặt với Thượng Sở Sở thì sẽ không dễ xử lý. Đang ở do dự, chợt nghe thấy tiếng “ùng ục” truyền đến từ bụng Lưu Liên.

Tần Cửu sửng sốt, cười nói: “Sao thế, Liên Nhi vẫn chưa ăn cơm sao?”

Anh Đào đứng ở bên cạnh, khẽ nói: “Đã quá giờ ngọ rồi mà vẫn chưa thấy đưa đồ ăn tới đây.”

“Ta tưởng là các ngươi đã ăn xong bữa trưa rồi, có lẽ Trương đại nhân quên mất thôi.” Tần Cửu nói xong câu đó, chợt cảm thấy trong lòng rộn lên, hình như có chỗ nào đó không đúng. Vừa rồi tiểu cung nữ gặp ở trên đường nói là phải đưa điểm tâm đến Mộc Phương viên. Nếu như đã nhớ đưa điểm tâm, đương nhiên sẽ không quên đưa thức ăn, bởi vì điểm tâm sử dụng ngay sau bữa chính. Trừ phi, cung nữ đưa điểm tâm kia đã nói dối.

Tại sao lại nói dối? Nàng ta có mục đích gì đó không thể cho người khác biết sao?

Trong lòng Tần Cửu rộn lên, khóe môi cong lên thành nét cười lạnh, nàng đứng dậy nói với Tỳ Ba: “Tỳ Ba, có lẽ Thượng Sở Sở có nguy hiểm, ngươi nhanh chóng đuổi theo đi.”

Tỳ Ba cũng cả kinh, cảm giác lạnh lẽo chợt hiện lên trong đôi mắt, tàn khốc như thanh kiếm sắc ra khỏi vỏ, hắn thản nhiên nói: “Cửu gia yên tâm!” Tiếng nói vừa dứt, người hắn đã biến mất khỏi căn phòng.

Lưu Liên chớp chớp, không dám tin hỏi: “Võ công của Tỳ Ba đã cao cường như vậy rồi ư.”

Trong lòng Tần Cửu đau xót.

Võ công của Tỳ Ba giống như Bổ Thiên Tâm Kinh mà nàng tập luyện hiện giờ, cũng thuộc loại âm nhu, không phải võ công chính đạo gì. Bởi vì hắn là thái giám, lại cực kì chăm chỉ, cho nên tiến bộ cực nhanh. Nhưng đương nhiên không thể giải thích như vậy cho Lưu Liên. Nàng khẽ cười nói: “Tỳ Ba cực kỳ chăm chỉ luyện võ, đương nhiên tiến bộ nhanh rồi! Nói ra, rốt cuộc là ai muốn ra tay với tam công chúa đây?”

“Cửu gia, trước hết mặc kệ là ai, ngài đi cứu tam công chúa trước đi!” Lưu Liên giậm chân nói.

“Thì ra ngươi lo lắng cho nàng!” Tần Cửu ung dung cười nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.