Edit: Xám
”Tỷ, tỷ tuyệt đối không thể đồng ý, bức họa của nữ tử khuê các không thể tùy tiện truyền ra ngoài, nếu như hắn là Đăng Đồ lãng tử*, cầm tranh của tỷ đi khắp nơi nói xằng nói bậy, chẳng phải làm bại hoại danh tiết của tỷ tỷ rồi sao.” Bạch Tú Cẩm thấp giọng nói.
*Đăng Đồ lãng tử: kẻ háo sắc.
Đạo lý này, làm sao Bạch Tố Huyên không biết, nàng không hề để ý tới lời khuyên của Bạch Tú Cẩm, cầm tranh bước nhanh đuổi theo, lạnh lùng nói: ”Tranh này cho ngươi, hươu nhỏ đưa ta!”
Nhan Túc xoay người lại nhìn lại nàng, ý cười bên khóe môi giống như gió xuân động lòng người. Hắn sai tùy tùng dắt hươu rừng qua, đích thân chuyển vào trong tay Tố Huyên. Tố Huyên nhận chiếc dây thừng buộc hươu rừng, xoay người lại giao đến tay Bạch Tú Cẩm.
Nhan Túc sải bước đến nghênh đón, chìa tay nhận lấy tranh vẽ trong tay Tố Huyên.
Lúc đó bông tuyết đầy trời, mặt Kính hồ sau lưng Nhan Túc hiện ra trong veo và màu sắc như tảng đá xanh thẫm, tôn lên cầu đá và Hương Tuyết Hải, tựa như một bức tranh sơn thủy tô màu. Hắn sải bước đến, dáng vẻ y phục lay động theo chiều gió, làm cho Tố Huyên nhớ tới một bài thơ cũ, “Thủy tiên muốn cưỡi cá chép đi”.
Làm sao Bạch Tố Huyên không biết hắn nói giết hươu thật ra chính là vì để có được bức họa của nàng, nàng nghiêng đầu cười xinh đẹp, ngay vào lúc bức tranh sắp chuyển đến tay hắn, nàng lại đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-de-nhat-thien-ha/2236257/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.