"Thầy à."
Phiền quá, tôi không muốn đi tắm, tôi muốn ngủ.
"Thầy, thầy bị sốt rồi, uống chút nước đi."
Tôi ngậm chặt miệng, đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một khuôn mặt đáng sợ, Cao Đàm vung roi đánh về phía tôi.
Tôi chợt mở mắt, hất đổ chiếc cốc đang đặt trên miệng.
Tôi đột ngột co người lại, mu bàn tay tê rần, tôi cảm thấy có thứ gì đó vừa bị rút ra khỏi tay.
Thân thể cũng đau đớn, ký ức đau đớn chợt ùa đến, nước mắt s1nh lý bỗng làm nhòe hốc mắt.
"Thầy, đừng cử động nhiều."
Cậu ấy giữ tay tôi lại, lớn tiếng gọi bác sĩ.
Tôi nhận ra rằng tôi đã ở trong một phòng ngủ khác.
Phòng ngủ với tông màu lạnh, rất sạch sẽ, nhưng không có vẻ gì là như phòng không không có ai ở.
Tôi mở miệng, cổ họng lại khô khốc và khàn đặc.
"Cao Đàm đâu?"
Ánh mắt Phó Dư Dã tối sầm lại, khuôn mặt lạnh tanh, cứng ngắc nói:
"Không chết."
Các bác sĩ và y tá chạy đến ghim lại kim truyền nước cho tôi rồi đo nhiệt độ cơ thể.
Tôi vịnh lấy tay Phó Dư Dã uống mấy ngụm nước, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng cuối cùng trước khi mất trí nhớ.
"Anh, anh có..."
"Không có."Phó Dư Dã giữ tôi đang muốn lộn xộn lại, "Lúc em đến thì anh đã ngất, không có ảnh chụp hay video, anh yên tâm."
Giọng nói bình tĩnh của cậu ấy làm cho trái tim đang hoảng loạn của tôi thoáng dịu xuống.
"Tiểu Sư... Tiểu Sư vẫn còn ở Kim Lân."
Vẻ mặt của cậu ấy bỗng trở nên hơi khó tả.
"Tiểu Sư đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801610/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.