Ngày hôm sau, khi thức giấc, tôi đã thấy Phó Dư Dã đã thay quần áo đang xem tài liệu, còn có trợ lý Ngu đứng bên cạnh cầm một phần tài liệu, trên bàn còn có bữa sáng kiểu Tây, bánh ngọt được bày biện tinh xảo.
Tôi ngồi ở một bên bàn ăn bữa sáng, nhưng đối diện với hai người đang chú tâm làm việc, tôi lại có chút cảm giác mình đang lười biếng. Tôi cắn một miếng bánh, hỏi: "Cậu dậy khi nào thế?"
Hôm nay cậu ấy mặc áo khoác len màu xám, cổ áo cao, áo len bên trong có cổ nhung đen, trên vai có hoạ tiết mây màu trắng, không biết là của hãng nào.
"Khoảng 7 giờ."
"À."
Tôi lại hỏi trợ lý Ngu đang cẩn trọng đứng ở một bên đã ăn chưa? Nói vừa dứt câu, tôi liền có bị một ánh mắt lạnh lùng nào đó lướt qua.
Trợ lý Ngu việc công xử theo phép công mà trả lời: "Em ăn rồi."
Cách cô ấy nhìn tôi không có chút xấu hổ nào, nhưng lại có chút xa cách như lần đầu gặp mặt.
Cho nên một bàn bữa sáng nhiều thế này đều chuẩn bị cho một mình tôi thôi?
Tôi cũng không tính mới sáng sớm mà ăn no căng đâu.
Ăn xong bữa sáng, tôi đến phòng dọn dẹp chút đồ, khi đi ra, cũng chỉ còn Phó Dư Dã vẫn ở đây.
Tôi gấp gọn chăn trên sô pha mang về phòng, đột nhiên nhớ tới bộ đồ ngủ mà cậu ấy đã mượn, liền bộ đồ đó đâu rồi.
"Vứt rồi."
Lúc nãy tôi vào phòng vệ sinh cũng không thế đồ thay nào cả, chắc là vứt hết rồi.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801599/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.