Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
___
Anh ấy ngước mắt lên nhìn máy ảnh, đôi mắt như ánh sao trong đêm đen, hờ hững quấn lấy một chút tinh nghịch.
Tôi vẫn đang suy nghĩ về những gì anh ấy nói. Lại có cảm giác như anh ta đang nhét thứ gì đó vào túi của tôi.
Tầm mắt anh nhìn qua phía sau tôi.
"Tìm thấy rồi."
Giống như một đứa trẻ tìm thấy kho báu, anh lướt qua tôi mà đi đến chỗ Hạ An.
Phó Dư Dã không ở bên canh anh, chỉ có Hạ An. Hiện tại tôi nhìn thấy cô, chỉ cảm thấy lúc đầu nhìn cô rất kiêu ngạo, nhưng thật ra cũng chẳng kiêu ngạo đến mức đó. Cô ấy tự nhiên phóng khoáng, cười đùa vui tươi, thật ra đều là để che giấu sự đau thương mà cô chẳng thể buông bỏ.
Tôi sờ vào túi, lấy ra một cái mác tinh xảo của quần áo mới.
Không khỏi bật cười, xem ra tôi thật sự có mắt không tròng.
Để kết thúc buổi triển lãm còn có buổi bán đấu giá và tiệc tối.
Bộ "Trái đắng" kia được một người ra giá cao mua lại. Người đó mang mũ lưỡi trai cùng kính râm, ăn mặc rất bình thường, nhưng dáng người lại cực kỳ quen mắt.
Tôi nhất thời không nghĩ ra đã từng gặp người đó ở đâu.
Tới buổi tối, trong đại sảnh bố trí rất xa hoa, ăn uống linh đình, người đến người đi.
Trợ lý Ngu thay đổi một chiếc váy dài màu champagne cùng áo choàng lông dê, cô hỏi tôi có muốn khiêu vũ không.
Tôi nói tôi không biết khiêu vũ.
Trợ lý Ngu nói không sao cả, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/3801594/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.