Chẳng qua chỉ là một trận gió xuân, trái tim thiếu niên, rộng mở. --《 Sơ quen 》
- -
Đinh Thành vừa ăn vừa phá đám: "Vợ nhỏ của anh em, tớ nói cậu nghe, tên này không phải người tốt đâu, hắn có mục đích đen tối với cậu đó."
Thẩm Tại Đồ tức giận đạp lên một cái: "Sao mày còn chưa cút đi?"
Đinh Thành vẻ mặt thấu hiểu lòng người: "Ha ha, mày có dám nói mày không có mục đích gì không?"
"Có chứ." Thẩm Tại Đồ thừa nhận không do dự, ngữ khí còn có chút bá đạo đường hoàng: " Tao có ý đồ đó, không có ý thì tốt với người ta làm gì."
"Yo?" Đinh Thành nhớ tới vẻ mặt của Thẩm Tại Đồ hôm qua, lại so với vẻ mặt hớn hở của ngày hôm nay: "Lão Thẩm, mới một đêm không gặp, từ thằng ngốc trong tình yêu biến thành chuyên gia nha, tối qua đi thăng chức ở chỗ nào đó."
Thẩm Tại Đồ ra vẻ cao thâm cười cười, cho Đinh Thành một khẩu âm: Gọi anh trai --
Đinh Thành trả lại cho hắn: Phi phi --
Ôn Lộ nghe bọn họ nói chuyện, không trả lời.
Bởi vì trong miệng cậu còn đang ngậm miếng hạt dẻ, vào học không dám nhai, quai hàm phông lên như chuột giữ thóc.
Thẩm Tại Đồ nhìn thấy, dáng vẻ Ôn Lộ cẩn thận ăn vụng trong giờ học kia thật đáng yêu, dường như đang khiến trái tim hắn sống dậy.
Vì thế Thẩm Tại Đồ lại cố ý bóc một bạt nữa ra, trong lòng đầy ý xáu muốn bắt nạt người ta: "Ôn Lộ, cho này."
Ôn Lộ vội lắc đầu, chỉ chỉ miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu/1108430/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.