Editor: Giang Hi
Beta: Giang Hi
Lúc trước chuyện tôi và Phó Dư Dã ở bên nhau, ngoại trừ chúng tôi ra thì còn một người khác biết nữa, chính là Phó Dư Tranh.
Phó Dư Tranh là chú của Phó Dư Dã, năm đó khi tôi hai mươi tuổi, Phó Dư Tranh cũng còn trẻ, chưa đến 30 tuổi, nhưng tính cách lại trầm ổn đến nỗi khiến người ta phải nghi ngờ về tuổi.
Ngày đó ở trong nhà Phó Dư Dã, trong nhà chỉ có một mình cậu ấy, lúc mới bắt đầu dạy bổ túc cho cậu, nhà cậu có một bảo mẫu dọn dẹp và nấu ăn, nhưng sau khi tôi nấu cho cậu ấy một tô mỳ trứng, cậu ấy ngay lập tức sa thải bảo mẫu kia, chỉ tìm một cô lao công quét dọn thôi.
Chiều đến, ánh nắng chiều chiếu rọi cả căn nhà, thảm lông dê màu trắng trên mặt đất, sô pha màu xám, tôi ngồi ở một bên sửa luận văn tốt nghiệp, Phó Dư Dã ở bên sô pha xem triết học cổ điển nước Đức, tất nhiên là bằng tiếng Đức rồi, nếu phiên dịch thành tiếng Trung, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không hiểu.
Tôi khi đó đắm chìm trong luận văn, không hề phát hiện người vốn dĩ đang an tĩnh đọc sách, không biết từ khi nào đã gấp sách lại đi đến phía sau tôi, sau đó cảm thấy vai mình hơi nặng xuống, Phó Dư Dã ôm lấy tôi, mè nheo ở bên tai tôi như một đứa trẻ: "Chán quá, chán quá à."
Bình thường cậu ấy cũng không phải là người dễ bị chán vì không có việc gì để làm. Ít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-trai-cu-quy-li-chi/3571395/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.