Sau khi cô gái nói xong, trong mắt Tiêu Giai hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó là hụt hẫng. Vốn dĩ còn có vài phần tâm tư hy vọng giờ cũng bay biến hết, tựa như có phần trào phúng chính mình mơ mộng hão huyền.
Ngay sau đó, bên tai lại vang lên giọng nói kiều mị kia: "Nhưng muốn anh đầu tiên".
Đầu tiên không phải là duy nhất, nhưng lại là người đầu tiên.
Trong lòng vừa mới thở ra, lại như bị túm chặt, từ "Hai bàn tay trắng" đến "Niềm vui bất ngờ từ trêи trời giáng xuống", rồi đến hụt hẫng. Dưới sự thay đổi bất ngờ, Tiêu Giai phát hiện bản thân khó tránh khỏi dâng lên chút vui sướиɠ, có loại cảm giác may mắn mất đi mà tìm lại được, thậm chí còn bất giác bắt đầu phân tích tính khả thi.
Không thể không nói, xuống tay từ người được xem như kẻ thừa, quả nhiên là người không tự tin nhất, là người dễ dàng thỏa hiệp nhất.
Nhận ra được người đàn ông đang đấu tranh tư tưởng, Cố Viện thở dài, tận lực đè nén cảm giác hư không khó nhịn, bắt đầu tự phân tích bản thân mình: "Tôi rất là ɖâʍ đãng, rất là phóng túng, thậm chí đã đạt tới tình trạng nghiện rồi, một người đàn ông, bất kể là về mặt tâm lí hay về mặt sinh lý, cũng không cách nào làm tôi hoàn toàn thỏa mãn được... Nếu anh nguyện ý, từ giờ trở đi tôi cũng sẽ nghiêm túc tìm hiểu anh, quan tâm chăm sóc anh, nhưng tôi không cam đoan anh là duy nhất..."
Trước sau như một vẫn xấu xa như thế.
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-cua-ban-than/638241/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.