Ngụy Hồng Kiệt vốn rất sợ người ông nội này, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt hung dữ của Thẩm Niệm, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Thấy anh ta không nói gì, ông cụ Ngụy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho ông cụ bên nhà họ Thẩm.
Chuyện ngày hôm nay, ông đã cho người bên cạnh đi dò la từ đầu đến cuối rồi. Quả thật là lỗi của Ngụy Hồng Kiệt, ông cần phải đích thân xin lỗi nhà họ Thẩm.
Vừa bấm máy điện thoại còn chưa kịp kết nối, Ngụy Hồng Kiệt đã vội vàng tiến lên, bấm nút tắt điện thoại của ông nội.
“Ông nội, chuyện này từ từ hãy nói đi!”
Từ lâu ông cụ đã nhìn ra tâm tư của Ngụy Hồng Kiệt. Ông đập chiếc điện thoại đang cầm trên tay vào đầu Ngụy Hồng Kiệt một cái “bụp”, tức đến mức trán nổi cả gân xanh. Dù đã bảy mươi tuổi nhưng khí thế của ông vẫn không hề suy giảm, ông ta chỉ vào Ngụy Hồng Kiệt: “Có phải cháu đang nhớ nhung đến con gái lớn của nhà họ Thẩm đúng không?”
Ngụy Hồng Kiệt bị ông cụ nói trúng tim đen, nhất thời cứng họng.
“Cháu thật sự là đã bị mù rồi mà. Ông nội không phải là ghét bỏ gì Thẩm Tư, cô gái bị bắt cóc nhiều năm đó. Nhưng... vừa nhìn đã thấy nhân phẩm của con bé đó không bằng Thẩm Niệm. Sao cháu lại hồ đồ như vậy?”
Ông cụ lên cơn đau thắt ngực, đảo mắt, rồi đột nhiên bất tỉnh.
“Ông nội!”
“Ba!”
Nhà họ Ngụy bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
...
“Nghe nói chưa? Cô hai của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-chop-nhoang-boss-sieu-cung-chieu-vo/216262/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.