“Ảnh hưởng đến tương lai sau này? Cơ hội ư? Haha” Thẩm Tư lạnh lùng cười hai tiếng khi nghe những lời người quản lý nói.
“Nếu như tôi không tìm được thế thân thì có nhiều cơ hội hơn có ích gì chứ? Tôi là ca sĩ, vì Thẩm Niệm mà đến một câu cũng không hát nổi.”
Người quản lý lo lắng, anh ta cảm thấy bản thân như cá nằm trong chảo, đứng ngồi bất an, bất kể làm gì cũng không thể thoát ra khỏi khó khăn này.
Sự thực là như vậy, tất cả những bài hát của Thẩm Tư đều do Thẩm Niệm hát, Thẩm Tư chỉ có gương mặt xinh đẹp, không có sở trường gì, chưa từng học âm nhạc, nhưng vẫn lựa chọn đi theo con đường ca sĩ tự sáng tác.
Trong giới giải trí cũng có nhiều người đẹp nhưng bọn họ không có năng lực, và cũng không có lưu lượng và tài nguyên lớn. Bọn họ đều hiểu rất rõ bản thân, không bao giờ dám vượt khỏi giới hạn của bản thân, bởi vì họ biết một khi đã bước trên con đường đó sẽ bị chú ý rất nhiều, đối thủ cạnh tranh cũng nhiều vô kể, đầy rẫy những người nhẫn tâm nhìn họ phạm lỗi rồi giẫm đạp.
Chỉ cần không chú ý đi sai đường một chút thì sẽ rơi xuống vực sâu. Danh tiếng càng lớn thì áp lực càng nhiều.
Nhưng Thẩm Tư lại không cam tâm như bọn họ, cho dù bản thân không có tài năng nhưng vẫn muốn được nhiều người chú ý, hâm mộ.
Vì thế cô ta lợi dụng sự áy náy của bố mẹ và của Thẩm gia với mình, giành lấy những sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-chop-nhoang-boss-sieu-cung-chieu-vo/1160387/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.