Anh nói với cô, cô không sai, cô không cần phải sợ hãi khi đối mặt với bọn họ. Từ đó đến giờ chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy.
Kể từ khi Thẩm Tư trở về, tất cả những người xung quanh cô, bất kể là người thân hay người yêu của cô, hết lần này đến lần khác nói với cô rằng toàn bộ là lỗi của cô. Bọn họ đều buộc tội cô, đề phòng cô, đối xử với cô như thể cô là kẻ thù không đội trời chung.
Bản thân cô gần như đã quên mất rằng cô vô tội, cô không làm gì sai hết. Cô phát hiện ra rằng cho dù cô có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể khiến cho cuộc sống của cô trở lại như trước.
Thẩm Niệm có cảm giác giống như hành khách trên một du thuyền gặp nạn, bị sóng gió dạt tới một bờ biển sâu không thấy đáy. Không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô, không ai đưa tay ra giúp đỡ cô, cô chỉ có thể giương mắt nhìn mình chìm dần xuống biển nước.
Chỉ có Lệ Cảnh Hành nói với cô là cô không sai. Những lời này dường như là một làn không khí trong lành thổi vào phổi của Thẩm Niệm, giúp cô có thể hít thở khi bị ngạt nước biển.
Thẩm Niệm lắc đầu, không nhìn Lệ Cảnh Hành, cũng không nói gì. Cô sợ rằng mình vừa cất lời sẽ không kìm được mà bật khóc thành tiếng mất. Chuyện này thực sự rất mất mặt.
Khi đau buồn, không có một ai ở bên cạnh an ủi. Vốn dĩ Thẩm Niệm cũng không tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-le-chop-nhoang-boss-sieu-cung-chieu-vo/1160385/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.