Tống Vĩnh Nhi chăm chú nhìn ánh mắt yêu thương của anh, trong lòng cảm động không biết nói gì thêm nữa.
Ánh nắng vàng ươm chiếu vào khung cửa nhỏ, tràn lên nửa người Lăng Ngạo, mái tóc ngắn tinh tế và ngũ quan tuyệt đẹp đều như là những ánh hào quang khẽ phác họa nên, tuấn tú đến mức vô thực.
Cô cảm thấy rất ấm áp: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, chính là nhắc đến ông chú nhà mình!”
Có được một người đàn ông như vậy, kiếp trước của cô chắc chắn là cứu được 10 dải ngân hà.
Lăng Ngạo mỉm cười rồi ôm cô vào lòng. Cứ nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô thì anh biết nhất định là cô không cẩn thận đem những suy nghĩ trong lòng để lộ ra rồi.
Nhưng mà anh thích nghe, thích nghe vợ mình khen, đây không phải là một sự hão huyền, mà là sự yêu thích nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Chuyến bay này qua biển, những tầng mây đủ hình dạng, cuồn cuộn, mềm mại nối đuôi nhau, cao hơn tất cả mọi thứ trên trần gian này, còn Lăng Ngạo sắp đối diện với sự bái lạy của con dân lại không có cảm giác gì về sự ưu việt.
Ngắm nhìn núi sông đất nước, dần dần bị một khoảng mây trắng như bông che đậy lại.
Nhân loại quá nhỏ bé.
Sau lưng bỗng nhiên có một đôi mắt sắc bén, cứ như nhìn thấu lòng anh: “Chính là quá nhỏ bé, cho nên chúng ta cứ mặc sức vùng vẫy, mới có thể làm thế giới rộng lớn đều nhớ đến sự vĩ đại của mình.”
Đây là lời dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772293/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.