Bà ta gật đầu.
Đối mặt với sự chất vấn của Lăng Vân, bà ta cũng khó nói nên lời: “Sau khi sinh ra đứa con gái của tôi với bệ hạ, chịu đau đưa nó đi, đến bây giờ không có tin tức gì, vốn dĩ không tìm được. Tôi nhìn thấu tình hình lúc đó, bệ hạ lại yêu thương tôi, cũng bởi vì tôi không có thế lực chống lưng, không khiến ngài ấy phải đắn đo nhiều thứ như sủng hạnh những phi tần khác. Đặc biệt là, hai phi tần năm đó có thai sớm hơn tôi, sinh ra đều là con gái, giống như tôi vậy! Bởi vậy tôi mới nghĩ rằng, tôi nhất định phải nhanh chóng có thêm một đứa con. Tôi biết sinh trai hay gái mấu chốt nằm ở người cha, tôi suy nghĩ những đứa con lúc đó của bệ hạ đều là con gái, có lẽ là vấn đề của bệ hạ, cho nên tôi nhất thời hồ đồ, lại gấp gáp muốn đứng vững, chỉ đành lựa chọn mạo hiểm.”
Lăng Vân đã hiểu hết rồi.
Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, chế nhạo bà ta bây giờ tự làm tự chịu: “Nhưng sau này bà vẫn sinh con gái.”
“Đúng vậy, tôi làm việc cẩn thận, sắp xếp mọi thứ, ông trời lại tàn nhẫn với tôi như vậy, lúc tôi có thai 5 tháng làm qua kiểm tra, tôi đã nhìn thấy rõ ràng trong bụng là một bé gái, lúc đó tôi tuyệt vọng đến mức không muốn sống, là ba tôi len lén tìm một bé trai, lại đón tôi từ trong cung về nhà dưỡng thai. Bệ hạ thương yêu tôi, yêu cầu của tôi chỉ cần không quá đáng, ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772263/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.