Trong lòng Cố Duyên biết bên cạnh đã có một nửa là người của Lăng Ngạo rồi.
Vì cô đã trao đổi với anh trước, tất cả người của anh đều sẽ đeo một sợi ruy băng màu cà phê trên cánh tay.
Mọi người đeo mặt nạ phòng độc lên hết rồi thì càng không nhìn rõ ai là ai.
Cũng chính vào lúc này, mười binh sĩ của Lăng Ngạo mở đèn trên đầu mình, hơn mười ánh đèn bao trùm hang động, tầm nhìn lập tức rõ như ban ngày.
Cố Duyên nhìn họ, hất cằm lớn tiếng nói với Lăng Ngạo ngoài động: “Chuẩn bị mở mộ rồi! Vào rồi thì phải theo sát, không được tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì bên trong, nhớ rõ!”
Đám người Lăng Ngạo nghe rõ, nhìn đám người Nghê Chiến, Trần An.
Cố Duyên lùi ra, hỏi một sư phụ: “Dùng thuốc nổ sao?”
“Tìm chết à? Bên trong có khí phát cháy, hoặc là có khí độc gì đó, đều không biết được, chỉ có thể đục tay một lỗ nhỏ, đợi bên trong từ từ có tác dụng oxi hóa, đợi tất cả khôi phục lại bình tĩnh, thứ nên cháy đã cháy hết, khí độc cũng tản đi thì chúng ta mới phá nó vào!”
Cố Duyên bĩu môi, ra hiệu với người phía sau đồng loạt lùi lại.
Ban đầu cô muốn nói đổi hết toàn bộ thuộc hạ của Lăng Vân lúc ở cửa động, nhưng Lăng Ngạo không tán thành.
Ý của anh là bên trong hung hiểm vạn phần, làm không tốt thì sẽ chết người. Người của anh anh thế nào cũng không nỡ, giữ lại vài người của Lăng Vân làm đệm lưng, không có gì thì thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772248/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.