Chương trước
Chương sau
Vừa đến Hoa Kỳ Quốc, cả người rất mệt mỏi, lúc đó là hai ba giờ sáng.
Nếu dựa theo tính cách của Lăng Ngạo,dùng cách của anh để cầu xin cô thì chắc chắn anh sẽ ném cô lên giường giày vò đến chết thôi. Tên này là một con sói đói, lần nào anh cũng phải vắt kiệt sức mới tha cho cô.
Cô tức giận nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn quá hóa giận của Tống Vĩnh Nhi nổi đầy rặng mây đỏ.
Mà anh lại tao nhã đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi một cúc áo trước ngực, rồi lại một cúc khác.
Con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn chăm chú cơ thể cô, khóe miệng như có như không nở một nụ cười xấu xa.
Tống Vĩnh Nhi nuốt nước bọt, nhắm mắt lại: “Được rồi! Em tha thứ cho anh! Tha thứ cho anh là được chứ gì!”
Đôi mắt Lăng Ngạo trong veo, nụ cười tà ác trên khóe miệng càng sâu hơn, anh nhào tới ôm lấy cơ thể mảnh mai vào trong ngực, đôi môi nóng bỏng của anh phủ xuống môi cô.
“Ưm… đáng ghét!”
“Bà xã tha thứ cho tôi, tôi đương nhiên muốn chúc mừng rồi!”
Môi răng chạm nhau, cô liều vọng tránh thoát, khi có cơ hội thì thốt ra một câu.
Anh liếm môi cô một cách trìu mến, mập mờ câu dẫn, chiếm giữ sâu hơn.
Sau một nụ hôn, cơ thể Tống Vĩnh Nhi đã hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay anh, Lăng Ngạo đưa tay ra trực tiếp nhấc bổng cô về phía giường!
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng bị người bên ngoài gõ cửa.
“Cậu tư!”
Lăng Ngạo thở hổn hển, còn chưa thỏa mãn buông cô ra, anh lại hung hăn hôn lên mặt cô lần nữa rồi mới xoay người đi mở cửa.
Trần Tín đứng ở cửa, bộ dạng rất nghiêm túc: “Ổ USB được mã hóa, hơn nữa bí mật này tương đối phức tạp, phần mềm mã hóa tôi mang theo không giải được.”
Lăng Ngạo trầm mặc.
Đây hẳn là thứ mà Cố Duyên chuẩn bị cho bọn họ hồi sáng.
Mã hóa cũng bình thường, nhưng nếu không giải mã được thì thứ này nằm trong tay bọn họ cũng như không thôi!
“Gọi cho ông nội cậu, ông nội Yến Bắc chắc chắn biết.” Lăng Ngạo chắc chắn.
Trần Tín khẽ lắc đầu: “Tôi không biết phương thức liên lạc của ông nội. Ông ấy và đại đế Thiên Lăng sống ẩn dật trong Huyễn Thiên Các. Tôi và anh trai tôi chỉ mới liên lạc với ba tôi gần đây thôi. Lúc trước ngay cả số điện thoại của ba tôi còn không biết nữa.”
Lăng Ngạo lại nói: “Vậy cậu đi tìm ba cậu nói ông ấy hỏi ông nội cậu.”
Trần Tín gật đầu, vừa định nói gì đó thì cánh cửa đối diện đã mở ra.
Vẫn là bộ đồ ngủ lúc nảy, váy ngủ màu hồng nhạt có hình chuột Mickey, tóc búi hai sừng. Cố Âm mỉm cười nhìn họ: “Tôi có điện thoại di động của ông nội Thiên Lăng! Nếu cần, tôi có thể gọi trực tiếp cho ông nội Thiên Lăng. Ông ấy rất thương tôi, bình thường tôi mở miệng yêu cầu cái gì thì ông ấy cũng dễ dàng đáp ứng tôi. ”
Trần Tín quay lại, nhìn Cố Âm từ dưới lên trên.
Chỉ cảm thấy cô gái này tính khí rất tốt, đối xử với ai cũng đều là dáng vẻ dịu dàng. Cô ta rất có năng lực, thông thạo ngôn ngữ Hoa Kỳ Quốc, cũng tinh thông phong tục tập quán ở nơi đây, trong suốt thời gian ở đây, có cô ta ở đây, thực sự tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ nói đến chuyện thuê nhà hôm nay, cô ta cười nói với người môi giới vài câu, khi thanh toán còn nghiêm túc mặc cả với đối phương, làm cho chủ nhà cam tâm tình nguyện giảm giá, còn tươi cười đồng ý giảm giá nữa!
Một người khéo léo như vậy, giống hệt như tiểu quỷ thông minh lanh lợi!
“Cô có số điện thoại di động của đại đế thiên lăng? Nhưng mà, nếu tìm ông nội tôi mà phải thông qua thái thượng hoàng thì có hơi không hay lắm phải không?”
Trần Tín nhíu mày.
Bình thường đều thông qua cấp dưới để tìm chủ nhân, ở đâu ra mà gọi điện thoại cho chủ nhân để tìm cấp dưới chứ?
Cố Âm từ sau cánh cửa bước ra, mỉm cười nắm lấy bàn tay to lớn của Trần Tín, lắc lắc tay anh ta làm nũng: “Anh Trần Tín, ông nội Thiên Lăng rất tốt, lúc đến đây ông ấy còn dặn dò em có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ông ấy.”
Nói xong, cô ta nắm bàn tay to của Trần Tín không buông, nhìn Lăng Ngạo bằng ánh mắt ngây thơ: “Anh tiểu Ngạo, anh có muốn nói chuyện với ông nội mình không?”
Lăng Ngạo khẽ giật mình!
Anh không chỉ muốn nói chuyện với cái người ở Huyễn Thiên Các kia mà anh thậm chí còn muốn biết giọng của ông nội mình thế nào, giọng điệu ra sao và tính cách thế nào, anh biết ông nội của mình là một vị hoàng đế ngàn năm có một, tốt bụng hết lòng phục vụ nhân dân khiến anh càng thêm ngưỡng mộ và sùng bái ông nội mình hơn!
Khát vọng muốn gặp người thân của Lăng Ngạo luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Ngơ ngác một hồi, Cố Âm buông bàn tay to lớn của Trần Tín ra, vẻ mặt ngây thơ muốn khoác lên cánh tay Lăng Ngạo: “Anh tiểu Ngạo, vậy em giúp anh nhé!”
Trong không khí bỗng phảng phất một mùi hương xa lạ, Lăng Ngạo vô thức lùi lại phía sau hai bước. Đó là mùi sữa tắm hương hoa hồng mà Cố Âm quen dùng, khác với mùi sữa tắm hương hoa tử vi của anh và bé ngoan.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo và mềm mại của Cố Âm chưa chạm được cánh tay anh.
Cô ta có chút buồn nhìn anh.
Anh hạ mi: “May là chưa đụng phải.”
Cô ta kinh ngạc.
Vẻ mặt anh vô cùng lạnh lẽo, anh nghĩ, nếu bị chạm phải, anh không chỉ muốn chém đứt cánh tay của cô ta mà còn cả cánh tay của mình.
Nhưng nhìn thấy sự khó hiểu giữa hai đầu lông mày của Trần Tín, anh giải thích với Trần Tín: “Bé ngoan không thích đàn ông không sạch sẽ, nếu cô ta chạm vào tôi vậy thì cánh tay tôi sẽ bẩn, chỉ có thể chặt đứt thôi. Người hại tôi thiếu cánh tay là tay của cô ta, vậy thì tay của cô ta cũng không cần thiết giữ lại nữa.”
Cố Âm: “…”
Trần Tín: “…”
“Xong chưa?”
Ở cửa phòng bên kia, Thanh Ninh xoa mái tóc đỏ rực đi tới, vẻ mặt rất không vui.
Cô ta đi tới chỗ bọn họ, đẩy Cố Âm ra đằng sau, lạnh lùng nói: “Còn dám động vào người đàn ông của tôi hay là đánh chủ ý lên bất kỳ người đàn ông nào ở đây, cô có tin tôi đánh cô không?”
Cố Âm cắn môi, uất ức rơi lệ: “Anh Trần Tín.”
Đôi mắt xinh đẹp của Thanh Ninh nheo lại, lửa giận từ trong lòng dâng lên!
Cô ta thầm mến Trần Tín nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gọi anh ta là anh Trần Tín. Cũng không biết làm sao mà Tống Vĩnh Nhi lại chịu đựng được đến bây giờ, kể từ cái đêm Cố Âm xuất hiện trong biệt thự gọi Lăng Ngạo là anh tiểu Ngạo thì Thanh Ninh đã rất khó chịu rồi! Trần Tín biết Thanh Ninh đang tức giận nên nhỏ giọng nói: “Cố Âm, cô về nghỉ ngơi trước đi. Sau này đừng làm những chuyện khiến bạn gái tôi tức giận nữa.”
Nước mắt Cố Âm rơi xuống, cô ta tiến lên một bước nói: “Anh tiểu Ngạo ~!”
Cô ta vừa nói xong thì một bóng người nhanh nhẹn đột nhiên từ phía sau Lăng Ngạo chui ra, ngoài dự đoán của mọi người, thình lình bước đến trước mặt Cố Âm.
Chát!
Một bạt tay!
Mọi người sửng sờ!
Cố Âm che miệng, ủy khuất rơi lệ: “Huhu~ Anh tiểu Ngạo, ông nội Thiên Lăng còn chưa từng đánh em, huhu ~”
Tống Vĩnh Nhi đứng trước mặt cô ta, thu lại lòng bàn tay vừa tát xong.
Cô vô cảm ép về phía trước một bước, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nhìn Cố Âm: “Mặc dù cô được đại đế Thiên Lăng nuôi nấng, nhưng cô không phải là công chúa chính thức hay quận chúa được phong tước hiệu. Thân phận thật sự của ông chú mọi người ở đây đều biết rõ, hoàng thân quốc thích không thể tùy tiện mạo nhận, cô năm lần bảy lượt gọi người đàn ông của tôi là anh trai, lại gọi đại đế thiên lăng là ông nội, nói như thật vậy đó. Chẳng lẽ cô không biết mạo danh hoàng tộc là tội chết sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.