Vừa đến Hoa Kỳ Quốc, cả người rất mệt mỏi, lúc đó là hai ba giờ sáng.
Nếu dựa theo tính cách của Lăng Ngạo,dùng cách của anh để cầu xin cô thì chắc chắn anh sẽ ném cô lên giường giày vò đến chết thôi. Tên này là một con sói đói, lần nào anh cũng phải vắt kiệt sức mới tha cho cô.
Cô tức giận nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn quá hóa giận của Tống Vĩnh Nhi nổi đầy rặng mây đỏ.
Mà anh lại tao nhã đưa tay lên, nhẹ nhàng cởi một cúc áo trước ngực, rồi lại một cúc khác.
Con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn chăm chú cơ thể cô, khóe miệng như có như không nở một nụ cười xấu xa.
Tống Vĩnh Nhi nuốt nước bọt, nhắm mắt lại: “Được rồi! Em tha thứ cho anh! Tha thứ cho anh là được chứ gì!”
Đôi mắt Lăng Ngạo trong veo, nụ cười tà ác trên khóe miệng càng sâu hơn, anh nhào tới ôm lấy cơ thể mảnh mai vào trong ngực, đôi môi nóng bỏng của anh phủ xuống môi cô.
“Ưm… đáng ghét!”
“Bà xã tha thứ cho tôi, tôi đương nhiên muốn chúc mừng rồi!”
Môi răng chạm nhau, cô liều vọng tránh thoát, khi có cơ hội thì thốt ra một câu.
Anh liếm môi cô một cách trìu mến, mập mờ câu dẫn, chiếm giữ sâu hơn.
Sau một nụ hôn, cơ thể Tống Vĩnh Nhi đã hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay anh, Lăng Ngạo đưa tay ra trực tiếp nhấc bổng cô về phía giường!
Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng bị người bên ngoài gõ cửa.
“Cậu tư!”
Lăng Ngạo thở hổn hển, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772238/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.