Ánh mặt trời chiếu sáng nhân gian, sưởi ấm cho những người say rượu.
Vóc dáng thon thả của Lăng Ngạo khuất sau rèm cửa, anh lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động ở bên dưới lầu.
Cửa sổ phòng khách của phòng tổng thống có thể nhìn thấy bãi đậu xe của khách sạn. Bốn chiến ô tô xếp ngay ngắn thành một hàng dài, được huấn luyện vô cùng kỹ càng.
Tống Vĩnh Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô đã rửa mặt sạch sẽ.
Cô nhìn vóc dáng của Lăng Ngạo, ôm chầm lấy anh từ sau lưng.
Cho dù là thời khắc nào, trên người anh vẫn luôn thoang thoảng hương hoa tường vi, khiến cho cô cảm thấy yên lòng.
“Chú này, có phải Duyên Duyên cũng sống ở đây hay không? Chúng ta có cần cử người len lén tìm kiếm?”
Ngón tay trắng trẻo kéo rèm cửa xuống, Lăng Ngạo cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô. Tham lam cảm giác được cô ôm, bởi vì khi được cô ôm, anh mới cảm thấy mình được cô đặt vào lòng.
Lăng Ngạo không quay đầu lại, anh quan sát mọi động tĩnh bên dưới khách sạn lớp rèm cửa mỏng.
Cánh môi khẽ cong cong: “Cô ấy sống ở đây. Bốn chiếc xe bên dưới lầu ấy, nếu như anh đoán không nhầm thì chắc hẳn đêm nay phải đánh nhau một trận kịch liệt”.
Nghê Chiến ơi là Nghê Chiến, cuối cùng thì anh ta cũng kích động làm lỡ chuyện rồi.
Nếu trả lại phòng thì sẽ rút dây động rừng.
Nếu như tiếp tục trú ở đây thì chẳng khác nào ngồi im chờ chết!
Lăng Ngạo có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772233/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.