Tống Vĩnh Nhi xem hết bức thư trong tay, ngón tay khẽ buông ra, lá thư trắng rơi xuống sàn. Sự đau lòng khó dùng ngôn ngữ miêu tả đang đổ vào trong tim! Cô khóc nức nở, lập tức chui vào trong lòng của Lăng Ngạo: “Hu hu~ là em không tốt, hu hu~ em đẩy cô ấy vào trong hố lửa rồi!” Nghê Chiến khuỵu người xuống nhặt lá thư lên, nhìn dòng chữ mềm mại đó, đọc từng câu từng chữ chỉ cảm thấy trái tim bị khoét rỗng! “Duyên Duyên~!” Nghê Chiến không quan tâm tất cả mà đẩy Trần Tín đứng cản ở cửa ra, một hơi xông ra ngoài! Những người còn lại, dần dần truyền nhau đọc lá thứ một lượt, toàn bộ đều vô cùng bàng hoàng! Rất nhanh, Nghê Chiến lại xông vào, gào lên với Trần An bọn họ: “Vệ sĩ canh cửa căn bản nói không có ai ra ngoài cả! Căn bản không có! Các anh nhanh xem camera, xem thử cô ấy rời khỏi từ bao giờ, rời khỏi như thế nào!” Khúc Thi Văn không ngừng gọi điện thoại cho Cố Duyên, nhưng gọi thế nào cũng không được. Trần An vội vàng trở về phòng camera giám sát trong phòng, bắt đầu điều chỉnh tất cả các hình ảnh từ camera. Mọi người đều từ phòng của Cố Duyên chuyển đến chỗ của Trần An. Nghê Chiến giống như mất đi trái tim, phát điên vậy, lo lắng bất an đi qua đi lại, mắt nhìn chằm chằm vào từng cái màn hình tinh thể lỏng! Trần Tín cũng bị dọa còn chưa hoàn hồn, thấp thỏm bất an gọi điện thoại cho Phú Nhất, mở miệng chất vấn Phú Nhất có biết chuyện Cố Duyên là nội ứng hay không. Phú Nhất hoảng sợ, gọi điện cho Án Bắc xác nhận, sau đó lại tức giận đùng đùng trả lời điện thoại của Trần Tín, nói: “Lão già này thật sự chính là đồ điên! Cả đời này tôi sẽ không nhận ông ta nữa! Làm gì có ai đem cháu ruột còn bé tí đưa đi hết chứ! Còn đem cháu gái vừa mới thành niên của mình đi mạo hiểm? Lão già khốn kiếp đó! Nếu như con gái của tôi có mệnh hệ gì, tôi có vào quỷ môn quan cũng phải kéo ông ta đi cùng!” Tiếng rít gằn vang lên, từ trong điện thoại của Trần Tín truyền ra tiếng ở trong phòng camera giám sát! Cũng chính là sự điên cuồng đau lòng của Phú Nhất càng biết rõ lời của Cố Duyên đều là thật! Là Án Bắc ngự thị cố tình nuôi dưỡng cô ấy trở thành nội ứng ở trong nội bộ của Lăng Vân! Án Bắc ngự thịlàm như thế, nhất định là ý tứ của Thiên Lăng đại đế, Thiên Lăng đại đế biết làm như thế, nhất định nhìn trúng Lăng Vân sẽ không cam tâm sống lay lắt cả đời như này! Thái Thượng Hoàng luôn bế quan, không màng thế cục như lời đồn bên ngoài, lại đem cả thiên hạ quản lý trong tay. Lăng Ngạo bỗng đối với ông nội trước nay chưa từng gặp nảy sinh kính ngưỡng rất lớn. Nếu như có thể, thật sự muốn gặp mặt ông nội một lần! “Con bé vào hai giờ sáng từ phòng của cậu Nghệ đi ra, bốn giờ rời khỏi, về đến phòng, sau đó cũng không có đi ra!” Trần An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mọi người! Mà Tống Vĩnh Nhi càng kinh ngạc đến nói không ra lời: “Cô ấy ở trong phòng của mình đóng gói tất cả hành lý, cứ như thế biến mất không thấy nữa?” “Để tôi!” Trần Tín đi tới, chuyển đoạn băng ghi hình vào máy tính của mình, cẩn thận xem xét. Mà Nghê Chiến lúc này đã ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu, cằm bạnh ra, lẳng lặng thừa nhận nỗi đau xé nát tim gan không thể thừa nhận được này! Cô gái này sao có thể tàn nhẫn như thế? Anh ta thà cô ấy căn bản không yêu anh, nhưng cô ấy lại đem cơ thể cho anh ta! Trong nháy mắt, cô đã biến mất không thấy đâu nữa! Còn vứt lại một câu: Nếu như em có thể sống trở về, anh lấy em được không? Cái này muốn anh ta sau này phải sống làm sao? Nghê Chiến đối với tình yêu trước giờ chỉ hiểu được rất ít, nhiều năm mỹ nữ không ngừng vây quanh lại luôn trong sạch, anh ta thích Cố Duyên, chính vì thật sự thích, nghĩ rõ ràng rồi, mới đi tỏ tình. Anh ta không lợi dụng, càng không phải là loại đàn ông tùy tiện nói thử là thử. Lăng Ngạo thấy anh khó chịu như thế, vẫn không nhịn được nói: “Cô ấy đến phòng của cậu làm cái gì?” Nghê Chiến không biết nói sao. Cứ như thế khóc dấm dứt thành tiếng: “Em thà~ hu hu~ em thà cô ấy một dao đâm vào trái tim của em, cũng đỡ hơn như này khiến em sống đi chết lại! Em rốt, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể bắt cô ấy trở về, đánh cho một trận?” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Lăng Ngạo, nói: “Em nên học cách trói chết người mình yêu bên cạnh như anh, mặc kệ cô ấy nghĩ như thế nào! Cô ấy đều không quan tâm sống chết của em rồi, cô ấy cũng không nghĩ cô ấy đối với em như thế, muốn em sau này phải sống như thế nào? Cô ấy lấy cách xuất hiện như thế, lại lấy cách như thế rời khỏi, em từ nay về sau còn có thể yêu ai được nữa? Cô ấy tại sao phải đối xử với em như thế? Hu hu~” Nghê Chiến giống như một đứa trẻ bị thương nặng, nước mắt cũng rơi xuống. Đổi lại lúc bình thường, Lăng Ngạo nhất định sẽ độc miệng mắng anh ta không có tiền đồ. Nhưng hiện nay anh lại nghĩ đến trước đây Tống Vĩnh Nhi bị người ta bắt đi, đi tới đứng bên cạnh Nghê Chiến, ôm chặt Nghê Chiến vào lòng. Dưới ánh mắt ám thị của Lăng Ngạo, Khúc Thi Văn xoay người rời khỏi. Rất nhanh, Khúc Thi Văn quay lại, sắc mặt vẫn rất tốt nói: “Ga giường của cậu Nghê… có dấu vết từng ‘yêu’, vết máu bên trên là của Duyên Duyên sao?” Mọi người nghe mà giật mình! Ngay cả Trần Tín ngón tay đang không ngừng gõ trên máy tính cũng khựng lại! Lăng Ngạo hơi nhíu mày, lại nghe Khúc Thi Văn nói: “Trong phòng có thoang thoảng mùi Methoxyflurane, đây là một loại thành phần thường dùng trong thuốc mê, còn cả mùi xạ hương có tác dụng kích dục.” Vừa dứt lời, mọi người càng ngây ra! Thanh Ninh sau khi xem xét thì khẽ gật đầu nói: “Cố Duyên nhất định không biết mình còn có thể sống quay về hay không, nhưng trong lòng lại yêu sâu sắc Nghê Chiến, cho nên nghĩ nếu như trước khi rời khỏi, có thể trở thành người phụ nữ của Nghê Chiến, chết cũng không tiếc nuối. Cô ấy sợ Nghê Chiến không chấp nhận bản thân, gây mê anh ấy, kích dục anh ta, sau đó trở thành bá vương lên giường Nghê Chiến!” Ngón tay của Nghê Chiến siết chặt áo sơ mi của Lăng Ngạo. Đối với suy đoán của Thanh Ninh không có gì phản bác, nhất là khi nghe thấy câu ‘không biết bản thân còn có thể sống quay trở về không, nhưng trong lòng lại yêu sâu sắc Nghê Chiến’ đó, câu nói này thật sự nghiền nát lục phủ ngũ tạng của Nghê Chiến cả trăm ngàn lần! Tống Vĩnh Nhi càng thêm tự trách, muốn nói cái gì để an ủi Nghê Chiến, lại nghe thấy bên Trần Tín nói: “Con bé này!” “Sao rồi?” Rất nhiều người đồng thanh hỏi. Trần Tín siết chặt nắm đấm đấm mạnh trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo sao sau khi Duyên Duyên về phòng thì camera không tìm thấy con bé nữa, ngay cả hình ảnh chúng ta vừa rồi xông vào trong phòng của Duyên Duyên, trên camera cũng không có. Con bé vậy mà còn biết tính kế trong kế, cố tình chụp một bức ảnh tĩnh trên hành lang đặt trước mắt soi camera! Cho nên mặc kệ con bé rời đi thế nào, rời đi khi nào, thứ chúng ta nhìn thấy cũng là bức ảnh mà con bé đã sắp đặt trước!” Khúc Thi Văn há to miệng, lúc này mới nhớ ra cái gì đó, nói: “Trước đó lúc mọi người ở Đức, Duyên Duyên đã ở trong nhà chụp rất nhiều ảnh, toàn bộ đều là hành lang tầng một của chúng ta, em ấy nói sợ mẹ nhớ em ấy, cho nên, muốn chụp gửi vào trong cung cho mẹ xem!” Khóe môi Thanh Ninh giật giật, nói với Nghê Chiến: “Nhìn không ra, Cố Duyên nhà anh thật sự là nhân tài nha!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]