Vẻ ngoài chỉn chu, lời nói dịu dàng, từng câu từng chữ đều ngọt ngào đốn tim Nghê Chiến.
Ngón tay cái khẽ ngoắc ngoắc trên mu bàn tay Cố Duyên, Nghê Chiến chỉ cảm thấy ông trời thật sự rất tốt với mình, cái gọi là hạnh phúc có thể gặp lại không thể cầu mà người ta hay nói đang ở ngay trước mắt và trong tầm tay anh.
“Duyên Duyên, cảm ơn em!” Nghê Chiến nhìn cô, nói rất chân thành: “Sự thông minh của em đã giúp anh rất nhiều lần, lần nào cũng có tác dụng!”
Má của Cố Duyên ngày càng đỏ hơn, lông mi rũ xuống, có chút không dám nhìn anh.
Trong mắt Nghê Chiến, đây là dấu hiệu cho thấy cô thẹn thùng.
Quả nhiên, cũng giống như Tống Vĩnh Nhi, cô là một cô gái dễ đỏ mặt, đơn giản và tốt bụng.
Đối với một cô gái như vậy, anh họ của anh có một, anh cũng có một, thật may mắn biết bao.
“Nghê Chiến, anh muốn nói chuyện với cậu.”
Lăng Ngạo nhanh chóng tắt máy tính, bộ dáng cao ngạo lười biếng dựa vào lưng ghế, dáng vẻ ung dung tao nhã, nhưng mà đôi mắt đen mênh mông bát ngát kia, lại như một tấm lưới khó lọt, vô hình trung đã tạo cho Nghê Chiến một cảm giác áp lực lớn.
Mỉm cười ân cần với Cố Duyên, Nghê Chiến thì thầm: “Anh đi nói chuyện với anh trai anh, em vào chỗ anh ngồi đợi đi, khi nào nhận được báo cáo chúng ta cùng nhau nghiên cứu nhé.” . Truyện Võng Du
Cố Duyên gật đầu, rụt rè ngước mắt lên, miễn cưỡng nhìn anh.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Nghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772216/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.