“Anh ta tới thì tôi không thể ra ngoài?”
Lăng Ngạo không hề quan tâm, thậm chí còn có chút tức giận nhìn Khúc Thi Văn: “Lấy đồ ra đây!”
Tống Vĩnh Nhi thấy Khúc Thi Văn đầy vẻ bất đắc dĩ lấy ra một túi giấy tinh xảo, Lăng Ngạo đón lấy mở ra, hai chiếc khẩu trang cỡ lớn, hai chiếc kính râm bản to, hai cái mũ lưỡi trai, tất cả đều là đồ đôi, họa tiết cũng giống nhau.
“Đây là?”
Tống Vĩnh Nhi nhướn mi, có chút ngờ vực.
Anh dịu dàng nhìn cô, cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu cô, nói: “Trang bị toàn thân đó, không phải em muốn hẹn hò với anh ở chỗ đông người hay sao?”
Giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc bên dưới mũ, anh nở nụ cười tựa ánh nắng tháng ba, ấm áp mà rạng rỡ.
Lạc Kiệt Hy đứng bên cạnh nhìn đầy ngưỡng mộ, cũng dịu giọng chen lời: “Ta cũng muốn đi!”
Nụ cười của Lăng Ngạo tắt ngúm: “Tôi không thích bóng đèn!”
Anh mặc kệ ông ta, cầm lấy kính râm đeo cho cô, bấy giờ mới cười nói: “Đẹp lắm! Hôm nay chúng ta đi một vòng trên cao tốc trước, đến thị trấn nhỏ gần đó, chắc phải mất hơn một tiếng. Chỗ đó cũng có rạp chiếu phim, có trung tâm thương mại, có điều ở đó toàn người lạ, sẽ không nhận ra chúng ta.”
Tống Vĩnh Nhi vui vẻ vô cùng.
Cô không biết thì ra nguyện vọng nho nhỏ trong lòng cô lại được anh nghiêm túc ghi nhớ như vậy!
Hôm qua cô thấy xót thương cho hơn mười mạng người của quân địch, cảm thấy anh thật xa lạ, nhưng hiện giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772205/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.