Chương trước
Chương sau
Đôi mày dày rậm như được chạm khắc trên khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ của Lăng Ngạo, con ngươi trong vắt theo lời chấp thuận ngọt ngào của cô mà càng thêm sáng rực.
Giờ phút này, dịu dàng của cô tựa như thuốc phiện mê hoặc anh đến thần hồn điên đảo.
Muốn thu hết thảy cảnh đẹp này vào đáy mắt, nhưng lại sợ tính cô hay e thẹn, sẽ không chấp nhận. Anh thầm nhủ trong lòng, tương lai còn dài, chuyện quan trọng bây giờ là có đứa con đã.
Dịu dàng ôm cô vào lòng, Tống Vĩnh Nhi lập tức nhắm mắt lại, lông mi dài mảnh nhẹ nhàng run rẩy, thân thể mềm mại mang theo nhiệt độ ấm áp đè lên người anh, anh nhịn không được nhìn chằm chằm hàng mi xinh đẹp của cô, cổ họng thắt lại!
Nha đầu này, đến lông mi cũng mê người như vậy!
Bàn tay vươn ra, cả căn phòng liền chìm vào bóng tối.
Anh có thể rõ ràng cảm nhận được cơ thể Tống Vĩnh Nhi thoáng thả lỏng, những nụ hôn nhẹ trong bóng đêm khẽ khàng hạ lên mặt cô, từng chút từng chút trấn an tinh thần cô, ngón tay thon dài trắng nõn cùng lúc đó thuần thục cởi ra từng chiếc cúc trên chiếc áo ngủ cô đang mặc.
Tống Vĩnh Nhi yên lặng nằm đó, hai bàn tay nhỏ nắm lại thành quyền, có kinh nghiệm lần trước, cô chẳng có lấy bao nhiêu mong đợi đối với loại chuyện này, mong ước duy nhất trong lòng cô lúc này là: Đừng đau như lần đó, mau mau kết thúc đi.
Thế nhưng, khiến cô không ngờ là, người đàn ông này lại không vội vã, kích động giống như lần trước.
Anh tựa như người giàu lòng kiên nhẫn nhất trên đời, bàn tay to nóng bỏng cùng đôi môi mềm mại dịu dàng châm lửa trên mỗi tấc cơ thể cô, chạm đến bất kể chỗ nào, làn da mềm mại, nhẵn mịn dưới tay cũng khiến anh phải kinh ngạc.
Ngoại trừ tiếng gầm gừ không ngừng phát ra trong họng, cùng với hơi thở nóng rực mê loạn, cô gần như không thể cảm nhận được bất kỳ sự gấp gáp nào ở anh.
Cảm giác tê dại như bị điện giật trước giờ chưa từng cảm thụ qua, cùng với luồng nhiệt nóng bỏng xâm chiếm tâm trí, càng lúc càng trở nên khó lòng chịu đựng.
“Bé ngoan ~! Em ướt rồi này ~!”
Không biết qua bao lâu, vào lúc Tống Vĩnh Nhi khó chịu đến không ngừng vặn vẹo cơ thể, miệng cũng ức chế không được tràn ra từng đợt ngâm kêu, anh rốt cuộc cũng mở miệng, ám ách gọi: “Bé ngoan ~!”
“Anh, nhẹ một chút… xin anh đấy ~!”
Cô gần như nức nở khóc cầu, khi chiếc lưỡi không ngừng tác loạn của anh rời khỏi viên ngọc trên bầu ngực tuyết trắng, cô cắn môi thở ra một hơi nhẹ nhõm, cánh tay lại vô thức ôm chặt cô anh, như sợ anh sẽ cách mình quá xa vậy!
Một cảm giác trống rỗng xa lạ truyền khắp toàn thân, anh thương tiếc đặt một nụ hôn lên môi cô.
Dịu dàng mà lần này Lăng Ngạo đem lại, khiến cho Tống Vĩnh Nhi nếm được mùi vị của cái gọi là tiêu hồn thực cốt!
Anh nhẹ nhàng tiến vào, mặc kệ những giọt mồ hôi từ ngọn tóc tinh tế trước trán vô ý rớt xuống miệng cô, mùi hương nam tính của Lăng Ngạo cùng vị mặn nhàn nhạt trong miệng khiến cô thêm hưng phấn.
Miệng cô vừa phát ra tiếng rên đau đớn, anh đã lập tức siết chặt nắm tay, ép buộc bản thân dừng động tác lại, đợi đến khi cô từng chút thích ứng, mới tiếp tục khai thác thơm ngọt trên người cô, chiếm cứ mảnh đồi trắng tuyết mà ngoài anh ra không ai chạm đến được.
Nhẹ nhàng lại ẩn nhẫn đưa đẩy vài cái, anh thương tiếc hôn lên những giọt nước mắt trên má cô.
“Bé ngoan ~!”
“Nè…chú, chú hết sức rồi à?”
Sau khi cô hoàn toàn thích ứng, dịu dàng thương tiếc của anh lại trở thành gánh nặng khiến cô nghiến răng nghiến lợi muốn vứt bỏ!
“Chú, chú có thể nào…”
“Sao cơ?”
“Một chút… cái kia…mạnh một chút không?”
Tống Vĩnh Nhi nói xong liền cảm thấy ngại muốn chết, vùi đầu trong lòng anh không ra, cũng may lúc này là ban đêm, có thể che giấu đi hết thảy ngượng ngùng!
Lăng Ngạo có vẻ nghe hiểu được ý của cô, sau khi xác định thân thể cô không có trở ngại gì, như được đại xá hôn lên cái miệng rất có thể sẽ cầu xin tha thứ của cô, hai tay giữ chặt vòng eo thon nhỏ của cô, mãnh liệt đưa đẩy.
Từng tiếng nức nở không ngừng theo khe hở giữa môi hai người tràn ra, chiếu sáng sinh mệnh cô, thiêu đốt tâm hồn anh, mê đảo toàn bộ thế giới.
Ngày hôm sau.
Trong phòng quanh quẩn mùi vị tình dục rõ ràng, nồng đậm.
Tống Vĩnh Nhi vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu. Cô không nhớ nổi tối qua mình đã bị anh lăn qua lộn lại bao nhiêu lần, chỉ nhớ lúc mình sắp ngất xỉu, Lăng Ngạo đã ôm mình vào phòng tắm, tẩy rửa, sau đó ôm lại về giường.
Lúc ấy, trong phòng đã bật đèn sáng trưng, nhưng cô đến ngại ngùng cũng không hề cảm thấy!
Hai mắt vừa nhắm lại, cô vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng tên cầm thú nào đó vẫn chưa buông tha cơ thể cô, nụ hôn mờ ám lại một lần nữa trải khắp người cô, cảm giác nghiêng trời lệch đất ấy cho dù ở trong ác mộng cô cũng chưa từng cảm nhận.
Đây rốt cuộc là cái trình độ gì chứ!
Rõ ràng không muốn ở dưới ánh đèn sáng rực bị anh nhìn thấy không sót chút gì, nhưng lại mệt đến không còn sức lực để quan tâm đến thứ gì nữa.
Khi cô bị cơn đói đánh thức, vừa mở mắt ra, một loại cảm giác nhức mỏi còn nghiêm trọng hơn lúc ốm nặng đã lan khắp toàn thân, chớp chớp mắt, cô thiếu chút khóc không ra nước mắt!
Khẽ động thân thể, một cái đầu không chút ngại ngùng vùi giữa hai đụn tuyết mềm mại của cô, cô nhìn không rõ mặt anh, nhưng lại rõ ràng thấy được hàng mi khép chặt, cùng sống mũi cao thẳng chôn trong khe hở thơm ngọt của mình.
Cái người này, không sợ ngạt chết à?
Thân thể ngượng ngùng lại lúng túng lùi về phía sau, nhưng lại bị anh bất mãn vòng tay ôm chặt, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ trực tiếp dán lên ngực cô, chóp mũi phả ra hơi thở nóng rực, đều đều, chân thực.
Nói thế nào nhỉ, nhìn cảnh tượng trước mắt, Tống Vĩnh Nhi nhịn không được liên tưởng đến đứa nhỏ chưa dứt sữa mẹ.
Nhớ đến thời thơ ấu khổ sở anh phải trả qua, trong lòng lại không nỡ đẩy anh ra nữa!
“Đồ xấu xa!”
Lúc làm thì điên cuồng hơn cô không biết bao nhiều lần, giờ ngủ cũng say hơn cô nữa!
Cái người này, là sự kết hợp của cầm thú và heo đấy à?
“Hửm.”
Trong không khí đột nhiên truyền tới một câu nói yếu ớt.
Anh nâng đầu lên, cằm gác trên ngực cô, híp mắt trái, mở mắt phải ra, trên khuôn mặt trắng nõn treo một nụ cười nhẹ nhàng, trong sáng, nói: “Vợ ơi!”
Anh đã ở trên mảnh đất màu mỡ của cô cày cấy tận năm lần, thật ra anh cảm thấy mình có thể làm thẳng tới sáng được ấy, đặc biệt là mùi vị như được lạc vào tiên cảnh ấy còn cực kỳ sảng khoái nữa chứ, cho dù có làm tới chết anh cũng cam lòng.
Nhưng nghĩ đến nếu như lao lực quá độ, chất lượng tinh nhất định sẽ suy giảm, anh còn muốn có con, cũng hy vọng đứa nhỏ được sinh ra và nuôi dạy trong điều kiện tốt.
Lúc này, anh thỏa mãn nhích người lên, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ở trên môi cô hạ xuống một nụ hôn: “Bé ngoan đêm qua biểu hiện rất tốt, đây là phần thưởng dành cho em!”
Mặt Tống Vĩnh Nhi soạt một cái đỏ lên, ngượng ngùng đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra khỏi ngực mình: “Đồ lưu manh! Biến thái! Anh tránh ra đi!”
“Ha ha ha, bây giờ mới mắng anh là lưu manh, cái gì cũng làm hết rồi, em không thấy đã quá muộn à?”
“Mới không muộn đâu!”
“Hôm qua là ai kêu anh mạnh một chút ấy nhỉ?”
“Không biết! Không được nói nữa! Anh im đi!”
“Uhm ~ Để anh nghĩ xem nào, có một tiểu yêu tinh cứ luôn ở dưới thân anh mờ mịt rên rỉ, âm thanh ấy so với lúc Trân Trân phát tình còn mê người hơn nha…”
“Anh im đi! Trân Trân còn nhỏ như vậy, lại đang giữa mùa hè, làm sao mà phát tình được!”
Một ngày mới, cứ như vậy, ở giữa những cái liếc mắt đưa tình của hai người, bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.