Có lẽ Lạc Kiệt Hy cũng nhận thấy đứa nhỏ Trần Tín này hơi sợ ông ta, vậy nên giọng điệu dịu lại, để anh ta từ từ nói hết một lượt thông tin về Mạc Ly Quốc.
Chờ đến khi Trần Tín nói xong, lúc này ông ta mới nói: “Có chứng cứ bằng văn bản thì hãy trực tiếp gửi tới, cậu đã có số điện thoại của ba cậu, hãy gửi vào trong hộp thư của ba cậu đi!”
“Vâng.”
“Nếu điều tra việc này là thật, cái này chính là công lao của cậu!”
“Cái này… Không dám, hồi bẩm bệ hạ, báo cáo công việc trách nhiệm của mỗi người dân Ninh Quốc!”
Trần Tín thấp thỏm trong lòng, biết rõ là bị Lăng Ngạo tính kế nhưng cũng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Ánh mắt ai oán hung hăng liếc mắt nhìn về phía bàn làm việc, Trần Tín trừng mắt nhìn Trần An đang cười, nhưng lại không dám nhìn về phía Lăng Ngạo.
“Được rồi, thôi đừng chém gió, Tiểu Ngạo để cậu gọi điện thoại tới, không phải muốn giành công cho cậu sao? Tính cách của chú Trạm Đông ta biết, ông ta hoàn toàn không có ý ghét bỏ cậu, chỉ là quá khứ của ông ta quá cực khổ, Thanh Ninh là đứa cháu gái duy nhất của ông ta, không muốn đời sau giẫm lên vết xe đổ mà thôi!”
Lạc Kiệt Hy nói lời này, không chỉ an ủi riêng Trần Tín mà còn đang an ủi Phú Nhất bên cạnh ông ta.
Ông ta lại nói: “Cậu và anh trai cậu đã nhiều năm trải qua gian khổ cùng Tiểu Ngạo, công danh lợi lộc của các cậu đều gắn liền trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772193/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.