“Con gái lớn rồi, thật hết nói nổi mà!” Lưu Lan thấy cực kì đau đầu, bà vỗ vỗ trán.
Tống Vĩnh Nhi xiết chặt bàn tay lại, cô nóng nảy lớn tiếng nói: “Con mới không nói chuyện được với hai người đó.”
Cô bật dậy tính bỏ đi, nhưng cổ tay cô đã bị Lăng Ngạo giữ lại, sau đó anh cũng đứng dậy, anh tiến lại gần cô, cười xõa: “Thôi mà, không sao hết, em đừng giận.”
Tống Vĩnh Nhi không tức giận, cô chỉ tủi thân thôi.
Thấy cô muốn khóc đến nơi, Lăng Ngạo chỉ có thể chịu thua: “Nếu em chưa muốn sinh con thì chúng ta không sinh? Đợi đến khi nào em muốn có em bé thì mới sinh nha. Về chuyện này sẽ em do quyết định được không?
Những lời nói an ủi đó khiến trái tim đang nhạy cảm của Tống Vĩnh Nhi dịu đi.
Đồng thời cũng xóa bỏ nỗi lo của ba mẹ Tống Vĩnh Nhi
Thấy Lăng Ngạo yêu thương con gái mình như vậy, đến cả việc sinh con cũng nghe theo con gái mình, hai vợ chồng biết con gái đã lấy đúng người.
Thở dài một tiếng, dù trong lòng Tống Quốc Cường vẫn hơi lo lắng nhưng hai đứa nhỏ đã quyết định như vậy thì ông còn nói được gì nữa.
“Hai đứa muốn làm gì thì làm đi”
Ông trầm giọng nói: “Hai đứa mau ngồi xuống ăn cơm đi! Người lớn vẫn còn ngồi ăn, hai đứa đứng như vậy là có ý gì, lễ nghi của hai đứa đâu rồi?
Lăng Ngạo ôm lấy eo của Tống Vĩnh Nhi, làm nũng với cô: “Bé ngoan! Chúng ta ăn cơm tiếp thôi.”
Cô trừng anh một cái, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772191/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.