Sau khi mọi thứ trong phòng bệnh trở lại bình thường, Tống Vĩnh Nhi ngồi xuống bên giường vỗ về trái tim nhỏ bé của mình.
Nghê Chiến cũng rất hoảng sợ, Hạ Kiệt cũng trở lại ghế sô pha ngồi xuống, cầm lấy quả táo đã gọt sạch mà gặm từng miếng từng miếng một, như thể đang giải tỏa căng thẳng.
Lăng Ngạo nhìn cái đầu đang rũ xuống của Tống Vĩnh Nhi, cười nói: “Không ngờ là kỹ thuật kim tiêm của em cũng khá thành thạo đấy.”
Cô gái này, đừng nghĩ cô yếu mềm, thực ra khi cần mạnh mẽ cô rất mạnh mẽ.
Chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé bình thường, đối mặt với một đội quân chĩa súng vào mình, làm sao cô có thể mặt không đổi sắc, lòng không hoảng?
Cô lại tiêm cho anh một cách đâu vào đấy, hoàn toàn không run tay, một lần đã thành công.
Tống Vĩnh Nhi ngước mắt lên, xấu hổ nhìn anh.
Thực ra trong lòng cô sợ chết khiếp, nhưng: “Em sợ lắm nhưng vì nghĩ đó là huyết nhục của anh, em không dám chủ quan, sợ làm tổn thương anh nên khi tiêm, em không dám lo lắng. Sau khi quay lại, chuyện em sợ hãi, không phải giả mà là thật.”
Cô rũ mi, vừa nói vừa thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.
Bộ dạng đó thực sự là câu dẫn chết người, giọng nói còn nhẹ nhàng.
Lăng Ngạo ngay lập tức giơ nắm đấm lên, đập vào ga giường: “An!”
Vừa rồi quân Đức tiến vào liền nhìn chằm chằm bé ngoan của anh, quần ngắn cùng đôi chân thon dài trắng nõn mềm mại khiến những người đó không thể rời mắt!
Anh chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772184/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.