Tống Vĩnh Nhi ý thức được gì đó thì cả người ngây ngốc vài giây, sau đó cô kéo chăn lên chui vào trong đó!
Cô sợ hãi co người lại làm cho tất cả mọi người trong phòng sợ tới mức không dám hít thở!
Dáng vẻ đáng thương, lừa mình dối người cho rằng chui vào chăn thì có thể né tránh sự xấu hổ, đây là cách tự bảo vệ đơn giản trong tiềm thức của con người cũng là bản năng.
Nhưng bản năng này làm cho trái tim của mọi người đau đớn!
Lăng Ngạo đau lòng mím môi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài hết đi!”
Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Một tay của Lăng Ngạo vẫn còn gắn kim tiêm, một tay khác nhẹ nhàng kéo chăn của Tống Vĩnh Nhi.
“Bé ngoan ~! Bé ngoan ~!”
Giọng anh dịu dàng không nói nên lời nhưng Tống Vĩnh Nhi không hề nhúc nhích.
Anh càng kéo mạnh thì cô trốn càng xa.
Lăng Ngạo nhìn thấy cô dần di chuyển về phía chân mình thì khổ sở mở miệng nói: “Bạch Ly Thu nói cho bọn tôi biết. Ngày đó em mất tích thì tôi đã đoán được Bạch Ly Mạt đã bắt em đi, cho nên tôi nhờ Bạch Ly Thu.”
Anh biết mình nói như vậy, cô nhất định nghe thấy!
“Bé ngoan, tôi đau lòng cũng rất tự trách, hơn nữa tôi biết Bạch Ly Mạt cũng không làm được gì, em liều mạng bảo vệ sự trong sạch của mình đúng không?”
Câu nói này nói đúng trọng tâm!
Người dưới chăn cuối cùng dừng lại run rẩy.
Không có ai biết mấy ngày ngắn ngủi này đã gây tổn thương và bóng ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772181/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.