Lần này tất cả mọi người đều nghe rõ!
Trên lầu truyền đến tiếng Ninh Quốc!
Khi một người cảm thấy nguy hiểm đến gần sẽ nói tiếng mẹ đẻ!
Hơn nữa không ai ở đây không biết giọng của Tống Vĩnh Nhi chứ?
Lăng Ngạo lập tức vén chăn lên, Nghê Chiến lập tức nhào tới ngăn anh lại: “Đừng nóng vội! Nghe thêm một chút!”
“Cô ấy đang kêu cứu mạng!”
“Anh nhỏ giọng thôi! Đừng kích động!”
“Cậu Tư!”
“Câm miệng!”
“Cậu Nghê!”
“Câm miệng!”
“Buông tôi ra!”
Trong nháy mắt, mấy người xông tới giữ chặt Lăng Ngạo, bọn họ tránh cái chân đã phẫu thuật của Lăng Ngạo, cuối cùng Nghê Chiến thỏa hiệp trước: “Anh, em cõng anh qua đó, hình như truyền đến từ nhà vệ sinh, chúng ta qua đó nghe một chút, nhưng anh không được kích động!”
Lăng Ngạo nắm chặt drap giường trừng mắt Nghê Chiến, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu!
Mà trên lầu ——
Tống Vĩnh Nhi kêu cứu mạng xong thì không thể kêu ra tiếng!
Bởi vì Bạch Ly Mạt dùng tay bóp cổ cô, sức lực mạnh đến mức làm cho cô sắp không thở nổi!
Hai mắt cô không ngừng mở to, nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt trắng nõn, nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn sự đau lòng của Bạch Ly Mạt, đôi mắt nhỏ khó chịu nên nheo lại, bên trong nước mắt chỉ là oán hận!
Bạch Ly Mạt bỗng nhiên bình tĩnh lại, từ từ buông cô ra.
Cơ thể Tống Vĩnh Nhi chậm rãi trượt xuống!
Giống như con diều đứt dây, trượt theo mặt tường bằng gạch men!
“Phù phù ~ phù phù phù ~”
Cô hít thở từng ngụm khí, hô hấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772175/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.