Dưới ánh mặt trời, Kiều Âu mặc một một chiếc sơ mi mùa hè màu xanh của quân đội, cộc tay, trên mỗi vai áo có một ngôi sao vàng lấp lánh, đây chính là cấp bậc cao nhất của quân đội.
Đôi mắt to rõ ràng trải qua rất nhiều việc nhưng vẫn trong veo sáng ngời, nhìn chằm chằm vào phần cuối của cây anh đào.
Một tiếng “cậu ba” kia thật sự quá lâu không nghe thấy rồi.
Kiều Âu mơ hồ nhớ tới cảnh Lăng Vân vừa mới đến vào lúc năm tuổi, lúc đó, ai mà không thương không yêu anh ta chứ? Anh ta còn là bảo bối trong lòng bàn tay của tổ tiên, vô cùng sủng ái.
Mà bây giờ, thoáng cái đã vài năm, vật còn nhưng người đã không còn, hoàn toàn thay đổi!
Đội hộ vệ đã bao quanh bên ngoài của vương phủ Lăng Thân, lại có một đống người xông vào sân trước, trên tay mỗi người đều có súng, quân trang một màu xanh dưới ánh mặt trời của mùa hè càng khiến người khác cảm thấy vô cùng tươi mát.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm ngặt phải tiến hành khám xét toàn bộ biệt thự của Lăng Vân.
Mỗi một phòng, mỗi một nơi nhỏ nhất cũng đều không được bỏ qua.
Lăng Vân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đứng yên nhìn Kiều Âu từng bước từng bước đi về phía mình. Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt hai người đều không có biểu cảm gì, nhưng cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
“Cậu ba, tìm cái gì?”
Lăng Vân khẽ cười nói: “Rất lâu không đến chỗ của thế hệ sau, hậu bối còn cho là sống những ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772138/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.