Lưu Lan nhìn con gái đứng trước mặt, nước mắt rưng rưng.
Ngày tháng con gái không ở bên, thật sự là “Cảm thời hoa cũng lệ rơi, chim kia cũng sợ hận người lìa tan”, bà nhìn gì cũng thấy không vui, làm gì cũng không thuận lợi!
“Bảo bối ~!” Lưu Lan bước nhanh tới, kéo tay con gái, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, cuối cùng nín khóc cười, nói: “Hình như mập hơn một chút, cằm cũng tròn trịa.”
Tống Quốc Cường mỉm cười, trong lòng cũng vô cùng kích động, nhìn vợ kéo con gái sang một bên, ông bước tới vươn tay ra, chủ động đẩy xe lăn cho Lăng Ngạo: “Mau vào nhà ngồi đi, buổi trưa ăn cơm ở nhà, ba kêu phòng bếp làm thêm chút thức ăn các con thích ăn.”
Ánh mắt Lăng Ngạo ấm áp, bớt đi chút sắc bén lạnh nhạt ngày thường.
Giây phút hai tay Tống Quốc Cường đặt lên xe lăn, sắc mặt Trần An thay đổi: “Thưa ông thông gia! Để tôi đi!”
Cậu tư không thích người lạ lại gần!
Mà Lăng Ngạo lại lập tức sắc bén nhìn Trần An một cái, ánh mắt mang theo trách cứ.
Trần An lập tức không nói chuyện, nhấc hộp thức ăn và quà tặng Khúc Thi Văn đã chuẩn bị, im lặng đứng một bên.
Tống Quốc Cường cả đường cẩn thận đẩy Lăng Ngạo tới phòng khách, dặn dò người làm mang trà nước lên, Tống Vĩnh Nhi cũng ôm cánh tay Lưu Lan, hai mẹ con nói nói cười cười vào phòng.
Lúc Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy Lăng Ngạo lại được ba mình đẩy, trong lòng cô ấm áp không nói nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772128/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.