Chương trước
Chương sau
Rất nhanh cuộc gọi đã kết thúc.
Nghê Chiến vẻ mặt buồn bực đứng nguyên tại chỗ, nhìn vẻ mặt của vợ chồng Lăng Ngạo, rõ ràng đang viết: Ông nội anh!
Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn quên mất chuyện xấu hổ lúc nãy, từ sofa đứng dậy, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Anh Nghê Chiến, có phải là chuyện của Tiểu Tam bên kia không?”
Buổi sáng, ngoài Lăng Dương đi đến nhắc về chuyện hợp đồng, đến bây giờ hình như chưa nghe thấy ai nói về chuyện hợp đồng.
Nghê Chiến nhun nhún vai, sau khi tự mình giải tỏa tâm trạng không vui, đi về phía sofa, ngồi đối diện với bọn họ: “Người lúc nãy gọi điện thoại qua nói, sáng sớm nay Lăng Dương đã bị Lăng Vân Đế Quốc tạm thời hủy bỏ chức vụ chủ tịch của công ty con thương hiệu Úc Tâm, vì vậy trong ngày hôm nay, tất cả các hợp đồng được ký dưới tên Lăng Dương đều chỉ với danh nghĩa cá nhân của Lăng Dương, không liên quan gì đến Lăng Vân Đế Quốc và tất cả các thương hiệu con!”
“Sao lại như vậy?” Tống Vĩnh Nhu nhìn Lăng Ngạo, lại nói: “Chú à, có phải là Lăng Vân kia ở phía sau phát hiện ra rồi?”
Lăng Ngạo gật đầu.
Dưới ánh mắt chán nản của Nghê Chiến, anh thản nhiên nói: “Lăng Dương không thể đem chuyện hợp đồng nói với bất kỳ ai, chúng ta càng không thể nói ra. Mà bây giờ mọi chuyện đã thay đổi, chỉ có thể có một khả năng.”
Cách đó không xa, Khúc Thi Văn đang bưng bữa khuya đi đến gần, suýt nữa không giữ được khay đồ ăn.
Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô ta, hơi há miệng: “Trang Tuyết?”
Mặc dù Khúc Thi Văn và Trang Tuyết là đối thủ trong tình yêu, nhưng lại lớn lên cùng nhau, ngoài chuyện của Trần An, nếu luận về tình cảm, người lương thiện, luôn sẽ giữ phần tình cảm này trong lòng.
Bây giờ nghe những phân tích của Lăng Ngạo, khả năng duy nhất chỉ có thể là hôm nay Trang Tuyết và cô gái mà Trang Tuyết đưa đến.
“Cậu tư, chuyện này chúng ta phải điều tra lại.”
Khúc Thi Văn rối loạn, sau khi đi đến gần lần lượt đặt những bát nhỏ trong khay xuống trước mặt họ.
Là canh vịt đương quy táo tàu có tác dụng điều hòa khí huyết và loại bỏ huyết ứ, bổ sung khí huyết của Tống Vĩnh Nhi.
Là súp bò rượu Thiên Hưng hoàng kỳ, có tác dụng dưỡng khí phổi, an thần của Lăng Ngạo.
Nghê Chiến là món giò heo kỳ tử, cái này giống với cái chiều nay Thanh Ninh uống, giúp xương mau lành, chỉ là Khúc Thi Văn có thêm nước bồ công anh đun sôi, lại dùng nồi cát hầm một lúc lâu.
Bồ công anh là do cậu ba mang đến, không dùng thì lãng phí
Lúc cầm khay lên, Khúc Thi Văn lại nhìn Lăng Ngạo, có chút lo lắng vì vậy nói rất khẽ: “Đó là những người mà phu nhân Nguyệt Nha đưa tới, lớn lên cùng chúng ta.”
Lăng Ngạo bưng phần ở trước mặt Tống Vĩnh Nhi lên trước, giúp cô thổi cho nguội, lúc này mới lên tiếng nói: “Không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viên, không có ai là không thay đổi. Hơn nữa, Trang Tuyết chưa từng là bạn của tôi.”
Khúc Thi Văn không nói gì.
Đang định quay người đi xuống, lại nhìn thấy Trần Tín dẫn theo Thanh Ninh trở về.
Cả người Trần Tín đều choáng váng, bị Thanh Ninh quấn lấy, cô gái này giống như một ngọn lửa vậy, vừa kéo anh ta ở dưới gốc cây đã hôn hơn nửa tiếng, bàn tay nhỏ bé còn chui vào trong áo sơ mi của anh ta để chiếm tiện nghi, sờ hết tất cả những nơi có thể sờ.
Vốn dĩ đang là mùa hè, cho dù là ban đêm cũng rất nóng, lúc này bị cô ta sờ càng nóng, còn không có chỗ nào để giải quyết! Khúc Thi Văn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trần Tín, giống như đậu đậu, khẽ cười nói: “Có muốn ăn bữa khuya không? Trong bếp vẫn còn canh.”
Trần Tín lắc đầu, Thanh Ninh cũng lắc đầu: “Chúng tôi đi lên đây! Mọi người cứ từ từ nói chuyện, ngủ ngon!”
Nói xong, cô ta không quan tâm mọi người nhìn cô ta như thế nào, ngược lại cô ta cảm rất thoải mái!
Tay phải kéo cánh tay của Trần Tín, nói kiểu gì cũng không chịu buông ra, lôi anh ta đi lên tầng!
Trần Tín bị cô dọa sợ đến mức hết lên: “Cô, cô, cô! Cô làm gì vậy? Tôi muốn đi về phòng lúc nãy không phải tôi đã nói chúc ngủ ngon với cô rồi sao?”
Trên cầu thang xoắn ốc màu trắng, Thanh Ninh nhìn Trần Tín với vẻ mặt đương nhiên là như thế, hôn cũng là điều đương nhiên: “Vậy phải đợi em quay lại phòng lấy hành lý mới có thể đi đến phòng của anh được!”
“Cái gì?”
“Chúng ta bây giờ là quan hệ người yêu, đương nhiên phải ở cùng nhau rồi!”
Thanh Ninh thấy anh không đồng ý, còn một mực từ chối, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc, tức giận, trực tiếp ôm lấy eo anh, dùng một tư thế vô cùng mờ ám và kỳ quái lôi anh lên tầng!
Trần Tín một tay giữ tay trái của cô, một tay dùng lực nắm chặt lấy lan can cầu thang, nói như thế nào cũng không có ý định đi lên.
“Thanh Ninh, cô đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn đó. Cô tự mình lên tầng đi ngủ đi, tôi thật sự không muốn lên.”
“Vậy anh đợi em cũng được, em đi lấy hành lý của mình chuyển qua phòng của anh ở!”
“Thanh Ninh, cô đừng như vậy!”
“Em mặc kệ! Anh chính là thuốc giảm đau của em, nếu như anh không ở cùng em, em sẽ đau đến mức không thể ngủ được! Anh cũng không nghĩ xem, nếu như không phải anh đi lên tầng gõ cửa, em cũng sẽ không hiểu nhầm nghĩ là gõ cửa của em, mở cửa để kẹp vào tay em!”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết!”
Bên ghế sofa, mọi người vui tai vui mắt nhìn bọn họ ở đó một lôi một trốn, người ta đều là con gái bị sự nhiệt tình của con trai dọa đến mức hét lên, đến Trần Tín và Thanh Ninh thì hoàn toàn ngược lại.
Tống Vĩnh Như nghiêng đầu cười, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến một ngày tóc bọn họ bạc phơ, nhớ lại cảm giác lúc trẻ yêu một người, cũng xem như là một điều thú vị. Đương nhiên, tiền đề là người lúc trẻ bạn yêu vẫn ở bên bạn đến lúc tóc bạn bạc trắng, nếu không điều thú vị này sẽ biến thành một điều đáng tiếc.
Nghĩ đến đây, Tống Vĩnh Nhi đột nhiên nắm lấy bàn tay của Lăng Ngạo, nói một cách rất nghiêm túc: “Lúc già đi, chúng ta nhất định vẫn sẽ ở bên nhau!”
Không nói một từ, lúc này đồng tử của Lăng Ngạo đột nhiên sáng lên.
Anh cúi người về phía trước hôn lên má cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ ửng, nụ cười trên khóe miệng càng rạng rỡ. Lăng Ngạo không nhịn được nói: “Có phải em rất thích được anh hôn không?”
“Cái gì?” Tống Vĩnh Nhi sững sờ, người đàn ông này làm cái gì thế, có rất nhiều người đang nhìn đó: “Nào có?”
Anh nhìn cô một cách rất nghiêm túc, giọng điệu trêu trọc: “Vậy tại sao sau mỗi lần anh hôn em, em đều cười?”
Tống Vĩnh Nhi: “….”
Anh lại nói: “Mặc dù anh chưa từng yêu đương, nhưng Trần An đã từng, cậu ta đã kết hôm, sinh con, Trần An nói, trong việc thân mật, phụ nữ đều hét không muốn, nhưng cơ thể và trong lòng họ lại vô cùng mong muốn.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Khúc Thi Văn: “….”
“Anh thật sự đáng ghét mà!”
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy, canh cũng không ăn, lấy một chiếc gối đập thẳng vào đầu Lăng Ngạo!
Khúc Thi Văn cũng nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sắc bén, đi thẳng đến cuối hành lang, tối nay phải cho Trần An đẹp mặt!
Rất nhanh, trận chiến ở cầu thang càng trở nên gay gắt, trên sofa cũng bắt đầu xảy ra một trận chiến gối, Nghê Chiến cô đơn ngồi nguyên tại chỗ, nhìn đôi môi sưng đỏ của Thanh Ninh, lại nhớ đến tiến độ của vợ chồng Lăng Ngạo, không khỏi nghĩ ngợi: Có phải là tiến độ của anh và Cố Duyên quá chậm không, kéo chân sau?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.