Chương trước
Chương sau
Thiên lôi ơi!
Đánh chết anh ta đi!
Trần Tín đối với kết quả này thực sự bị làm cho ngốc trệ.
Nghê Chiến giơ tay day day trán, thấy biểu cảm như gặp quỷ của Trần Tín, biết tình yêu của em họ nhà mình là buồn bã!
“Cậu thế này à, biểu cảm này của cậu là sao, Thanh Ninh nhà chúng tôi làm sao hả? Không phải tính cách hơi nổi loạn một chút thôi sao? Mẹ tôi cũng là cô gái nổi loạn, còn không phải bị ba tôi thu phục hay sao? Con gái ấy mà, chỉ cần thật lòng thích cậu, chỉ cần cậu có thể đối tốt với cô ấy, mặc kệ cô ấy có tính cách gì, đều sẽ đối với cậu rất tốt rất dịu dàng!”
“Không phải…” Trần Tín có bối rối bỗng quay người ngồi lại.
Vặn chai nước uống hai ngụm, lúc này mới nhìn gương chiếu hậu, nói: “Tôi biết cô Thanh Ninh tốt, nhưng tôi thật sự không dám trèo cao. Hơn nữa chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cô ấy căn bản không phải mẫu người tôi thích!”
Nghê Chiến: “…”
Được!
Đã hoàn toàn không cần thiết tiếp tục nói nữa!
Đàn ông đều như thế, bản thân muốn người phụ nữ như thế nào, trong lòng chính mình rõ ràng nhất. Không thích mẫu người này, đó chính là không thích, thế nào cũng sẽ không thích!
Khẽ gật đầu, Nghê Chiến nhớ câu nói của Lăng Ngạo: không được phép khi dễ Tín.
Anh ta cũng không nhiều lời nữa, phiền muộn thở dài, nhìn bên ngoài cửa xe, nói: “Tôi biết rồi. Sau khi tôi trở về sẽ giúp cậu nói rõ với Thanh Ninh. Cũng không cần thấy gánh nặng gì. Mẫu chốt là, tuyệt đối đừng vì chuyện này, ảnh hướng đến sự qua lại giữa tôi và Cố Duyên.”
Trần Tín từ gương chiếu hậu liếc nhìn Nghê Chiến, không nói chuyện.
Tâm tư được gỡ bỏ, con đường cuối cùng cũng đã lưu thông.
Trần Tín tiếp tục lái xe, bầu không khí trong xe dường như trở lại trước đó, dường như chủ đề có liên quan đến Thanh Ninh vừa xong căn bản chưa từng tồn tại.
Khi xe đến cửa hàng, Nghê Chiến cũng không biết có phải đang tự nói chuyện với mình hay không, dù sao rất ưu thương thở dài: “Đáng thương cho cô nhóc này, nhìn là biết con bé đã thích cậu rất nhiều năm rồi. Cũng không biết cậu rốt cuộc làm thế nào, để con bé hiểu lầm tưởng cậu đã có người thương rồi. Haizz, để một người trong lòng nhiều năm như vậy, đột nhiên nói dứt thì phải triệt để dứt ra, cảm giác này… Hừm, chẳng trách tối qua nó khóc thương tâm như vậy.”
Ánh mắt của Trần Tin lóe lên, lại không có tiếp tục nhìn biểu cảm của Nghê Chiến trong gương chiếu hậu nữa.
Trong Tử Vi Cung—
Sau bữa sáng Tống Vĩnh Nhi đi lên tầng 3, đi vào phòng của Thanh Ninh, ngửi mùi cháo tổ yêu thơm nức, cô cố tình nói: “Chị không dậy sao? Cháo tổ yến thơm như vậy, chị không ăn, em giúp chị ăn hết nha!”
Thanh Ninh ném một chiếc gối qua!
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười bắt lấy.
Thanh Ninh vừa muốn mở miệng, bèn nhìn thấy dấu hôn như ẩn như hiện trên xương quai xanh của Tống Vĩnh Nhi, cô ta liên tức giận chu lên một tiếng: “A~! Người hạnh phúc như em, tại sao muốn đến chọc giận người độc thân như chị chứ? Tống Vĩnh Nhi, em có biết em đang kéo theo thù hận hay không?”
“Em hôm nay đến kỳ, vừa chảy máu, vừa đến thăm chị, chị không những không cảm kích, còn dùng gối đập em?”
“Ai kêu em đến!”
Thanh Ninh lật chăn ra từ trên giường nhảy xuống, mau chóng đi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.
Khi cô ta đi ra, Tống Vĩnh Nhi mặt mày ngạc nhiên nhìn cô ta, thấy cô ta từ trong vali lấy ra túi mỹ phẩm thì muốn vào nhà vệ sinh, cô vội vàng nhảy dựng lên ngăn cô ta lại, nói: Này! Chị, chị lớn lên đẹp như vậy, làm gì cứ vẽ mình người không ra người quỷ không ra quỷ vậy?”
Sinh vật như phụ nữ, thật sự có hai dáng vẻ khi trang điểm.
Nhưng Thanh Ninh lại không giống, cô ta không trang điểm còn đẹp hơn khi trang điểm không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ cũng phải, những nhân vật như Lăng Ngạo, Nghê Chiến đã như thế, em họ của hai người, sẽ kém được sao?
“Em hiểu cái gì chứ! Tránh ra!”
“Đừng mà!”
“Tránh ra!”
“Đừng trang điểm! Chị nghe em đi, hôm nay để mặt mộc một ngày! Chỉ một ngày!”
“Em! Này này! Tống Vĩnh Nhi~!”
Thanh Ninh không ngờ cô nhóc này thân thủ lại nhanh như vậy!
Cô không phải đến tháng sao, bụng không đau sao, không ở trong phòng nằm nghỉ ngơi, không đến hậu cung đi làm với Lăng Ngạo, chạy đến đây làm phiền cô ta làm cái gì chứ?
Thấy Tống Vĩnh Nhi đoạt được túi mỹ phẩm của cô ta thì chạy, cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười: “Em gái, chị nghiêm trọng cảnh cáo em, chị đã từng học taekwondo, em mau chóng trả lại đồ cho chị! Còn nữa, chị không phải Lăng Ngạo, cũng không phải Nghê Chiến, học không được cách thương hoa tiếc ngọc đâu, chị nếu như động thủ, cái thân thể nhỏ nhắn này của em bị thương chỗ nào, chị đây không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Tống Vĩnh Nhi chỉ vào bát cháo tổ yến: “Ăn hết cái này em trả lại cho chị.”
Thanh Ninh liếc nhìn cô, buồn bực đi đến, cầm cái bát lên, không đến một phút đã ăn xong rồi.
Tống Vĩnh Nhi nhìn tốc độ của cô, hơi há miệng, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên không phải mỹ nhân thục nữ!
Rút một tờ giấy ăn lau miệng, bàn tay trắng nõn giơ chìa ra: “Đưa cho chị.”
Động tác của Thanh Ninh gọn gàng dứt khoát, giống như tính cách của cô, mặc dù có lúc không quan tâm cảm giác của người khác, nhưng không phải xấu.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười ngọt ngào với cô ta, chỉ chỉ về phía sau cô ta, cô ta ngoảnh đầu nhìn về sau, Tống Vĩnh Nhi đã co chân chạy!
Chị đuổi em chạy, Tống Vĩnh Nhi chạy đến phòng khách của tầng 3, thấy chỗ đó có cửa sổ, trực tiếp vẫy tay!
Một đường parabol tuyệt đẹp vắt ngang qua cửa sổ, túi mỹ phẩm màu vàng kim cứ như thế bay ra ngoài!
“Tống Vĩnh Nhi! Em đợi đấy cho chị!”
Thanh Ninh hậm hực hô một tiếng, xoay người xuống lầu tìm.
Lè lưỡi, Tống Vĩnh Nhi nghĩ, tầng 3, ném ra ngoài, mấy lọ phấn nền dạng lỏng đều vỡ, phấn lót chắc chắn vỡ thành từng cục, mascara chắc cũng gãy, phấn má hồng gì đó cũng vỡ vụn hết, tìm lại cũng không có tác dụng.”
Xoa xoa cái bụng nhỏ đang đau âm ỉ, mặt mày của Tống Vĩnh Nhi nhăn lại, chậm chạp đi về phòng.
Đóng cửa lại, cô sợ Thanh Ninh tìm cô tính sổ, còn khóa cửa lại.
Bây giờ, cô cần lên giường đi ngủ, có chuyện lớn gì cô cũng không ra ngoài.
Ở góc tường của biệt thự, Cố Duyên đang giúp Khúc Thi Văn rửa sạch cánh hoa tử vi.
Nhìn thấy chiếc túi mỹ phẩm màu vàng kim bay đến cách đó không xa, cô ấy hiếu kỳ đi qua nhặt, nói: “Thật kỳ lạ, các chủ tử trên lầu tối qua đã vứt áo choàng tắm và khăn tắm, hôm nay lại bắt đầu vứt cái khác rồi.”
Khúc Thi Văn liếc nhìn: “Đây không phải đồ của mợ chủ.”
Vừa dứt lời, một bóng ảnh màu đỏ lao tới, đoạt lại chiếc túi màu vàng kim: “Của tôi!”
Cố Duyên và Khúc Thi Văn nhìn cô gái đến như một cơn gió trước mắt thì mắt dại ra!
Chỉ có cô Thanh Ninh có mái tóc ngắn màu đỏ rực!
Nhưng cô gái trước mắt đẹp như vậy, cô ta là cô chủ Thanh Ninh?
Đường kẻ mắt quyến rũ không thấy nữa, bọng mắt sáng, má hồng diễm lệ, son bóng đều không thấy nữa!
Nhìn móng tay sơn màu đen của cô ta, Cố Duyên và Khúc Thi Văn khó nhọc nuốt nước bọt: “Cô Thanh Ninh?”
Thanh Ninh ngước mắt nhìn bọn họ, lúc cằm nâng lên, ánh mặt trời chiếu vào mái tóc đỏ rực, cô ta tiêu sái xoay người, khoảnh khắc chạy đi, trong xương tủy toát ra sự kiêu ngạo và bất kham giống như cầu vồng mùa hè vụt qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.