Mãi đến khi xem xong toàn bộ camera giám sát, Trần Tín mới tin lời của anh chị dâu.
Đêm nay, Trần Tín chỉ e cũng phải mất ngủ rồi.
Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại nghĩ đến biểu hiện của Hạ Thanh Ninh lúc đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ánh mắt đó không thể gạt người được.
Đặc biệt là bộ dạng thương tâm muốn khóc của cô, là điều mà anh chưa hề nhìn thấy kể từ khi quen biết cô.
Cô nhóc đó, là một tên điên, hơn nữa còn là tên điên rơi máu rơi mồ hôi chứ không rơi lệ!
Còn khóc ra bộ dạng đó nữa, có thể là giả sao?
Ngày hôm sau.
Tống Vĩnh Nhi vừa tỉnh dậy, thì liền bắt gặp một ánh mắt nóng hừng hực đang nhìn cô chằm chằm.
Khuôn mặt tuấn tú đang phóng to kia, nhìn thấy cô mở mắt, khoé miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, rũ mắt xuống, chân thành mà giáng một nụ hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước khiến trái tim cô gợn sóng, dấy lên tia nhu tình này xong lại dịu dàng rời đi.
“Bé ngoan, buổi sáng tốt lành!”
Khuôn mặt nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi cọ cọ vào lồng ngực anh, cánh tay nhỏ đặt lên eo anh, nhẹ nhàng nói: “Chú, buổi sáng tốt lành ~!”
Vạn vật im ắng.
Ai cũng không mở miệng nói chuyện nữa, hai người cứ chớp chớp đôi mắt mà ôm chặt đối phương, cũng không biết cả hai đang nghĩ gì, nhưng đều rất hài lòng với hơi ấm hiện tại.
Một lúc sau, vẻ mặt của Tống Vĩnh Nhi có chút thay đổi, cô ngồi dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772093/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.