Cầu thang xoắn ốc màu trắng, quanh co như giấc mơ.
Lúc Trần Tín theo Thanh Ninh lên đây, bản thân anh không có cảm giác gì cả, nhưng Thanh Ninh đi ở trước mặt anh lại bước đi rất chậm.
Cô cứ cúi thấp đầu, ánh mắt cứ nhìn lén vào những bước đi không xa không gần của anh.
Cái cảm giác ở bên cạnh này rất tốt, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn chưa có bất kỳ danh phận mà người yêu nên có nào.
Đi thẳng đến phòng mèo, Thanh Ninh vừa định quay người lại nói với anh một câu, nhưng anh lại đóng cửa ở bên ngoài, còn cách cánh cửa nói với cô: “Cô Thanh Ninh, cậu Nghê căn dặn cô không được đi xuống trong một tiếng nữa!”
Tuy Trần Tín cũng dùng kính ngữ với cô, nhưng Thanh Ninh rõ ràng có thể cảm nhận được sự đối đãi lạnh nhạt và xa cách của anh đối với mình.
Lúc anh nhìn Cố Duyên và Tống Vĩnh Nhi, trên mặt đều mang theo nụ cười.
Cô đã nhìn thấy hết rồi.
Thanh Ninh buồn phiền mà bĩu môi, trực tiếp tiến lên trước kéo cửa phòng ra, trừng khuôn mặt vô cảm của Trần Tín, cô vươn tay ra ngoài, túm lấy cánh tay của Trần Tín, trực tiếp túm anh vào trong!
Meo~!
Trân Trân kêu một tiếng, suýt chút nữa đã bị bước chân hỗn loạn của Trần Tín giẫm trúng, giật mình mà nhảy sang một bên.
Trần Tín rất nhanh liền đứng vững lại, có chút không vui mà nhìn cô: “Cô Thanh Ninh, cô có căn dặn gì thì cứ nói thẳng, không cần động tay động chân đâu.”
“Được!”
Thanh Ninh nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772091/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.