Khi Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo ra khỏi phòng tắm, đầu óc của cô đã mơ hồ rồi.
Lúc mà cô ngồi cạnh Lăng Ngạo trước bàn ăn, cô mới nghĩ lại lúc nãy…
Cô điên rồi sao, sao cô lại bị ánh mắt mê người của anh mê hoặc mà đồng ý rồi!
Cô đồng ý rồi!
Ông trời ơi, cô đồng ý cái gì rồi!
Cô dằn mạnh đôi đũa vào mâm!
Đột nhiên có một giọng nói văng vẳng bên tai: “Nói lời phải giữ lấy lời, chính là tố chất cơ bản nhất của một người phụ nữ đáng yêu.”
Tống Vĩnh Nhi chau mày, anh ta muốn bóng gió rằng nếu như cô hối hận, thì có nghĩ là cô không đáng yêu?
“Bé ngoan, mau ăn cơm đi, món canh lưỡi vịt này rất ngon đấy, ăn thử xem.”
Lăng Ngạo không nhìn biểu tình rối bời trên gương mặt cô mà chỉ chăm chăm gắp thêm đồ ăn vào bát cô, không ngừng dỗ cô ăn nhiều một chút.
Dù giọng điệu thì dịu dàng nhưng lại ẩn hiện sự thúc giục!
Tống Vĩnh Nhi không ăn nổi, ngước mắt lên nhìn, mới phát hiện là không còn ai ở phía đối diện!
“Anh Nghê Chiến và Thanh Ninh không đến!” Cô kinh ngạc hô lên.
“Ừ, không để ý đến bọn họ nữa, chúng ta ăn trước đi!” Lăng Ngạo chẳng màng, tiếp tục múc cho cô một bát canh.
Lúc này, Tống Vĩnh Nhi mới nghiêm túc đánh giá đồ ăn ở trên bàn, theo hiểu biết của cô về thói quen nấu bữa tối của Khúc Thi Văn, hôm nay còn có thêm cả Thanh Ninh nên kiểu gì cũng phải có đến năm món ăn, thêm một bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772085/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.