Nghe Tống Vĩnh Nhi nói như thế, Cố Duyên bật cười.
“Mợ chủ, làm gì mà được như cô nói chứ, bởi vì cô thích tôi cho nên mới cảm thấy người khác ít ưu điểm.”
“Tôi nói thật mà.” Tống Vĩnh Nhi thấy cô cười, cũng yên tâm, nói tiếp: “Hơn nữa, cô còn là Thượng Tư chính tứ phẩm kia, còn cô ta sao, sau này cô ta có ăn hiếp cô, cô cứ việc lấy thân phận Thương Tư chính tứ phẩm ra bắt cô ta hành lễ với cô! Đây chính là pháp luật của Ninh Quốc, nhà cô ta có giỏi cỡ nào thì cô ta cũng chỉ là dân thường mà thôi! Dám trái pháp luật à?”
Cố Duyên lắc đầu: “Tôi được phu nhân Nguyệt Nha dẫn ra ngoài, vẫn đi theo bà làm việc, lần đầu tiên tôi ra cung, trước khi đi phụ thân của tôi đã đặc biệt căn dặn tôi không được kiếm chuyện, làm xấu danh dự của phu nhân Nguyệt Nha. Cho nên, mợ chủ, tôi không thể lấy quyền thế đè người được.”
“Cô cũng tử tế quá rồi đó?”
“Hơn nữa, cô Thanh Ninh là bạn gái của cậu Nghê Chiến, đến lúc đó cậu Nghê Chiến sẽ khó xử. Nếu cậu Nghê Chiến khó xử, sau đó nói cho phu nhân Nguyệt Nha thì tôi cũng không dễ ăn nói, chỉ sợ cũng sẽ làm cho phu nhân khó xử theo. Nói đến cùng thì họ là người một nhà, có chuyện gì thì chỉ cần đóng cửa lại, ăn chung một bữa cơm, trò chuyện vui vẻ là giải quyết được, mà tôi dù sao cũng chỉ là người ngoài, không cần thiết tranh giành cái gì. Có chuyện ấm ức gì thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772083/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.