Vẻ mặt Lăng Ngạo càng thêm ai oán chu miệng nhỏ ra tức giận giống như một đứa trẻ: “Vậy em cũng có thể viết thêm tên của tôi cộng vào mà! Em nhìn chỗ này đi!”
Ngón tay trắng nõn chỉ vào chỗ màu sắc anh thích nhất: “Tôi thích màu đen nhất nhưng vẫn đem màu lam em thích viết thêm vào!”
Khóe miệng Tống Vĩnh Nhi giật một cái, nói: “Vậy bây giờ em viết thêm tên anh vào nhé.”
“Muộn rồi!”
“Không muộn đâu, anh xem, bây giờ em đang viết rồi.”
“Muốn viết thêm là viết thêm à! Hơn nữa em không hề nghĩ đến tôi trước tiên đã nói rõ là khi đó em không hề nghĩ tới tôi!”
“Anh không cần phải khó chịu như thế, không phải chỉ là cái tên thôi sao?”
“Không phải chỉ là cái tên mà mấu chốt là tình cảm của em!”
Bỗng nhiên Lăng Ngạo thu liễm tất cả biểu cảm, lạnh như băng nhìn cô: “Hừ!”
Tống Vĩnh Nhi đưa tay đỡ trán.
Ông trời ơi!
Cô nhớ hình như hồi còn đi nhà trẻ cùng từng uy hiếp bố mẹ như vậy, bởi vì tức giận, bởi vì nguyện vọng không được thỏa mãn cho nên sẽ chu miệng nhỏ lại cuối cùng thêm một câu: “Hừ!”
Nhưng chú đã hai mươi sáu tuổi rồi có được hay không?
Chẳng lẽ là khi còn bé chưa được hưởng thụ qua ấm áp nên bây giờ hồi quang phản chiếu rồi?
Ngay lúc Tống Vĩnh Nhi chuẩn bị kỹ càng để dỗ dành anh một phen thì bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng nói qua cánh cửa: “Cậu Tư, cô Tống, có khách tới chơi, anh tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772055/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.