Chương trước
Chương sau
Lăng Ngạo rất vô tội cười cười.
“Tôi nào có làm khó anh? Tam hoàng tử điện hạ, từ lúc anh tiến vào Tử Vi Cung của tôi, trà nước đều dâng lên cho anh, cơm tối cũng mời anh ăn xong, tôi thịnh tình tiếp đãi anh như vậy, trong mắt anh sao lại trở thành làm khó rồi?”
Lăng Ngạo nói rồi, giữa mày còn thật sự có khẽ nghi hoặc, cực kỳ vô tội.
Bộ dáng như vậy, rõ ràng chính là sói đội lốt cừu.
Nhưng Bạch Ly Thu có thể làm thế nào chứ?
Anh ta có thể chỉ vào mặt Lăng Ngạo mắng to: Anh bớt giả ngu cho tôi sao?
Rõ ràng không thể.
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, huống chi bây giờ đang ở địa bàn của người khác, có việc cầu người ta, thì phải cúi đầu khom lưng, ngẩng đầu nhìn lên!
Bạch Ly Thu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhìn anh: “Cậu tư, người khôn không nói tiếng lóng, cậu liền nói xem, như thế nào cậu mới có thể nói cho tôi biết chuyện liên quan tới khóa vàng này?”
“Tôi rất tò mò, một tam hoàng tử dị quốc vì nguyên nhân gì mà đường xa tìm tới, chỉ để biết tung tích của một cái khóa vàng nhỏ?”
Lăng Ngạo đột nhiên trêu chọc cười.
Nụ cười này, mang theo sắc bén có thể liếc mắt đã nhìn thấu đối phương!
Bạch Ly Thu bất giác dời mắt, có chút hối hận hôm nay đến đây có phải là quá gấp gáp không?
Lăng Ngạo lại nhàn nhã nói: “Nghe nói, vương hậu của Mạc Ly Quốc vào lúc chiến loạn hơn hai mươi năm trước, là tù nhân bị quốc vương bắt về?”
Bạch Ly Thu sắc mặt thay đổi!
Lăng Ngạo cười rất vui vẻ: “Đối với điều tôi muốn biết, tôi đã có đáp án rồi. Cảm ơn biểu cảm chân thật của anh đã nói ra đáp án này cho tôi. Không sớm nữa, nghỉ ngơi sớm chút, chúc ngủ ngon!”
“Cái gì?” Bạch Ly Thu đang kinh ngạc, Lăng Ngạo đã búng tay, Trần Tín lập tức tiến lên nói: “Tam hoàng tử điện hạ, tôi sẽ trong thời gian ngắn nhất thu dọn phòng cho anh và thuộc hạ của anh, xin anh đợi ở sofa phòng khách chốc lát!”
“Cậu tư! Cậu đây là muốn giam lỏng tôi sao?”
Bạch Ly Thu nhìn bóng hình Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo đi xa, gấp gáp kêu to!
Nước xa không cứu được lửa gần, anh ta quý là tam hoàng tử, nơi này lại là trong biên cảnh Ninh quốc, anh cả anh ta ý đồ mưu hại Nghê Chiến, mà Nghê Chiến là người thừa kế của Ninh quốc được bên ngoài công nhận, chuyện này nếu lại thăng cấp một chút, sẽ trở thành tranh chấp quốc tế!
Anh ở lại sẽ có kết cục tốt sao?
Bạch Ly Thu thật sự hoàn toàn không nghĩ tới sự việc sẽ tới bước như bây giờ!
Anh ta thật sự một chút cũng không nghĩ tới!
Bây giờ phải làm thế nào?
“Tôi không phải muốn giam lỏng anh! Mà là muốn chiêu đãi anh! Yên tâm ở đi, người thân của anh, muộn nhất mười hai giờ tối nay sẽ bay tới nghênh đón anh!”
Giọng của Lăng Ngạo dần biến mất sau cửa thang máy.
Anh và Tống Vĩnh Nhi lên lầu rồi.
Hai tay Nghê Chiến đút vào túi quần, căn bản không nghĩ tới tam hoàng tử trước mắt lại sẽ là đời sau của Kiều Hữu Kỳ: “Đều là người mình, anh đừng gấp nữa! Nếu thật sự muốn không khách sáo với anh, xung quanh sân bố trí toàn là cảnh sát vũ trang, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, mạng của anh sớm đã không còn rồi, cũng không đến phiên anh đi vào trong căn nhà này.”
Nghê Chiến nói xong, đi tới trước sofa, thoải mái ngồi xuống.
“Cố Duyên! Cà phê!”
Cố Duyên rất nhanh đã bưng cà phê tới, lại lui xuống.
Nghê Chiến nhìn cô ấy một cái, tự dưng cười, không nói nữa.
Trong lòng Bạch Ly Thu nóng như lửa đốt, Nghê Chiến vẫy vẫy tay với anh ta, mời anh ta đi tới cùng ngồi, còn nói: “Ngồi đi, cùng xem tivi. Anh nói tiếng Ninh quốc tốt như vậy, nhất định có thể xem hiểu tivi.”
“Tôi lúc nào thì có thể đi?” Bạch Ly Thu đi tới, có chút không cam lòng ngồi xuống sofa: “Tôi không muốn biết chuyện về khóa vàng nữa, tôi bây giờ chỉ muốn rời đi!”
“Không ai muốn mạng anh, vấn đề cũng sẽ không tăng đến độ cao chính trị, anh cứ yên tâm!” Nghê Chiến cầm quýt trong khay lên vứt cho anh ta: “Ăn đi, ngọt lắm, tôi đã ăn mấy trái rồi.”
Bạch Ly Thu im lặng ngồi một lát, lại nói: “Tôi muốn quay về!”
“Anh đợi thêm một chút đi!”
“Tôi bây giờ phải rời đi!”
“Anh còn lầm bầm có tin tôi cũng lên lầu không, để một mình anh ở đây?”
“…”
Thủ đô.
Nghê Tịch Nguyệt xé rách sắc đêm, đi thẳng vào hoàng cung.
Vừa nhận được điện thoại của ba xong, bà liền vô cùng kích động, chuyện này vì không đủ để xác định sống chết của Nghê Hữu Kỳ, cho nên không dám cho vợ chồng Kiều Âu biết, chỉ có thể chờ phía Lăng Ngạo điều tra được tin tức trước, mới thông báo cho Lạc Kiệt Hy, xem xử lý thế nào.
Mà chính vào lúc Nghê Tịch Nguyệt sắp gặp được Lạc Kiệt Hy, điện thoại của Nghê Tử Dương lại lần nữa gọi tới.
Ông nói, Lăng Ngạo đã nắm chắc rõ ràng tình huống rồi, còn nói đại khái mọi chuyện cho bà một phen!
Mà lúc này, Lạc Kiệt Hy đang chiêu đãi quốc vương Hoa Kỳ Quốc trong sảnh quốc yến.
Bầu trời đầy sao lấp lánh, trong cung đình cũng vô cùng xa hoa, cả đường đi thẳng tới cửa sảnh quốc yến, Nghê Tịch Nguyệt cắn răng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không dám kéo dài!
Hai nữ quan ở cửa sảnh quốc yến nhìn thấy bà tới, lập tức hành lễ: “Phu nhân!”
Nghê Tịch Nguyệt trong lòng biết ba con tướng quân Kiều Âu đang tiếp đãi khách bên trong, bèn dâng lên dũng khí nói với một nữ quan trong đó: “Cô đi vào, nói với bệ hạ, ta đang ở trong đợi ông, có chuyện quan trọng!”
Nữ quan nghe vậy, sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống: “Phu nhân! Tiểu nhân không dám!”
Đây là đại sự quốc gia, bữa tối giữa quốc quân và quốc quân, làm sao một nữ quan ngũ phẩm nho nhỏ như cô ta có thể đi vào quấy rầy?
Bệ hạ luôn rất thận trọng với quốc sự, làm không tốt, chọc bệ hạ tức giận, đầu mình liền không còn!
Nghê Tịch Nguyệt gấp gáp đi tới đi lui ở cửa sảnh, sợ nếu còn trễ nãi, chỗ tam hoàng tử nếu có biến cố gì, hoặc là đợi không kịp, ngồi không xong, gây ra chuyện gì nên làm thế nào?
Lúc này, vừa khéo một cung nữ đi tới đưa thức ăn.
Nghê Tịch Nguyệt tiến lên bưng, nói: “Ta bưng vào!”
Cung nữ sợ hãi liên tục hành lễ: “Sao dám làm phiền phu nhân?”
“Đi gõ cửa!” Nghê Tịch Nguyệt không quan tâm nhiều, ánh mắt nhìn cung nữ có chút hung dữ!
Cung nữ bất đắc dĩ, chỉ đành tiến lên gõ cửa, lúc mở cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Nghê Tịch Nguyệt bưng dĩa đứng ở cửa, Phú Nhất sợ đến mức ba hồn bảy phách cũng bay đi gần nửa!
Ông ta khẽ nói: “Phu nhân? Ngài làm gì vậy?”
Nghê Tịch Nguyệt nhìn không rõ tình huống bên trong, chỉ đành nói với Phú Nhất: “Phú Nhất đại nhân, ta bây giờ cần lập tức gặp bệ hạ, ông dâng thức ăn lên, nói cho bệ hạ biết, cứ nói, rất gấp!”
Phú Nhất nghe vậy cả kinh, nghĩ Nghê Tịch Nguyệt xử sự trước giờ ổn trọng, cuối cùng tin.
Nhận thức ăn trong tay bà, gật đầu: “Được! Phu nhân đợi chút!”
Phú Nhất đóng cửa, bưng thức ăn vào.
Ánh đèn hoa lệ, yến tiệc thịnh soạn, còn có một bàn nguyên thủ quốc gia nói chuyện vui vẻ. Phú Nhất tiến vào dâng thức ăn lên, bèn dán vào bên tai Lạc Kiệt Hy khẽ nói: “Phu nhân Tịch Nguyệt nói chuyện rất gấp, muốn lập tức gặp ngài, bà đang ở ngoài.”
Trong lòng Lạc Kiệt Hy kinh ngạc, không chút dấu vết đứng dậy, cười cười: “Chú ba, chú giúp tôi tiếp đón khách quý một chút, tôi có chút việc gấp, đi một chút rồi quay lại ngay!”
Kiều Âu mặc dù trong lòng nghi hoặc, lại vẫn gật đầu: “Được, đi nhanh về nhanh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.