Lăng Ngạo rất vô tội cười cười.
“Tôi nào có làm khó anh? Tam hoàng tử điện hạ, từ lúc anh tiến vào Tử Vi Cung của tôi, trà nước đều dâng lên cho anh, cơm tối cũng mời anh ăn xong, tôi thịnh tình tiếp đãi anh như vậy, trong mắt anh sao lại trở thành làm khó rồi?”
Lăng Ngạo nói rồi, giữa mày còn thật sự có khẽ nghi hoặc, cực kỳ vô tội.
Bộ dáng như vậy, rõ ràng chính là sói đội lốt cừu.
Nhưng Bạch Ly Thu có thể làm thế nào chứ?
Anh ta có thể chỉ vào mặt Lăng Ngạo mắng to: Anh bớt giả ngu cho tôi sao?
Rõ ràng không thể.
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, huống chi bây giờ đang ở địa bàn của người khác, có việc cầu người ta, thì phải cúi đầu khom lưng, ngẩng đầu nhìn lên!
Bạch Ly Thu cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhìn anh: “Cậu tư, người khôn không nói tiếng lóng, cậu liền nói xem, như thế nào cậu mới có thể nói cho tôi biết chuyện liên quan tới khóa vàng này?”
“Tôi rất tò mò, một tam hoàng tử dị quốc vì nguyên nhân gì mà đường xa tìm tới, chỉ để biết tung tích của một cái khóa vàng nhỏ?”
Lăng Ngạo đột nhiên trêu chọc cười.
Nụ cười này, mang theo sắc bén có thể liếc mắt đã nhìn thấu đối phương!
Bạch Ly Thu bất giác dời mắt, có chút hối hận hôm nay đến đây có phải là quá gấp gáp không?
Lăng Ngạo lại nhàn nhã nói: “Nghe nói, vương hậu của Mạc Ly Quốc vào lúc chiến loạn hơn hai mươi năm trước, là tù nhân bị quốc vương bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772051/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.