“Mặt trời chói chang, đoá hoa cười với em, chú chim nhỏ nói xin chào bạn, sao bạn lại vác túi thuốc nổ trên lưng thế ~”
“Tôi muốn làm nổ tung trường học, hiệu trưởng không hề biết, bật công tắc xong thì chạy mau thôi, quay đầu nhìn lại thấy trường học nổ tung bay rồi ~”
Trên đường từ Tử Vi Cung về thành phố, Trần Tín chỉ cảm thấy như là mình đang dắt theo con nít vậy, dắt đến hai đứa!
Trên hàng ghế sau, Tống Vĩnh Nhi hát một câu, trên ghế lái phụ, Cố Duyên lại tiếp một câu, hai người toàn hát nhạc thiếu nhi không thì cũng thôi đi, còn hát cả đường đi nữa chứ, vừa hăng hái, cũng rất say mê nữa.
“Khụ khụ.”
Trần Tín có chút không chịu nổi nữa nên dứt khoác dời chủ đề nói, anh chen vào một câu: “Cô Tống, điện thoại di động mà cô muốn mua cần có chức năng gì? Cậu tư đã nói rồi, có thể vì cô mà đặc biệt đặt làm một cái.”
“Tôi cũng không phải anh ấy, không có đòi hỏi nhiều về điện thoại vậy đâu.” Tống Vĩnh Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, đã lâu chưa được ra ngoài rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ toàn là ao ước: “Nửa năm nữa là tôi có thể khoác tay của chú giống như những cặp tình nhân bình thường khác, xếp hàng mua vé xem phim, xếp hàng mua bắp rang bơ, xếp hàng để vào rạp, đúng không?”
Trần Tín nghe vậy thì kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, thì ra cậu tư đã nói chuyện này cho cô Tống nghe rồi?
“Ừm.” Anh vừa lái xe vừa gật đầu: “Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772044/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.