Lời nói của Lạc Kiệt Hy khiến toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh đến không tưởng nổi!
Lăng Ngạo đột nhiên cũng không động đũa nữa.
Anh đã ăn cơm tối rồi, muốn ăn một bát nữa, có điều đã nổi giận với Lạc Kiệt Hy, cũng chỉ là muốn nếm thử tay nghề của cô nhóc này.
Nhìn thấy hương thơm của cái chén tản ra bốn phía, trong đầu lại nhớ đến lúc ngày hôm qua ở trong bệnh viện, hình ảnh mà anh với mẹ nhìn xa xăm như thế, đột nhiên trái tim của anh trở nên mềm mại.
Anh nhìn cô cười khẽ, nói: “Tìm bình giữ nhiệt đến đây, mang cái bát này của tôi cho bà ấy.”
“Không không không, con cứ ăn cái của con đi, lấy cái của ta là được rồi.”
“Ông cứ ăn cái của ông đi, tôi nói chuyện với vợ chưa cưới của tôi, ông đừng có xen lời.”
“Ta đây cũng là đang nói chuyện với con dâu tương lai của mình, con cứ ăn cái của con đi, lấy cái bát này của ta là được rồi.”
“Cơm tối ông còn chưa ăn, cậy mạnh với tôi để làm gì.”
“Ta có đói một bữa cũng không sao cả.”
“Ông ngậm miệng lại đi.”
“Ta…”
Lăng Ngạo quát một tiếng, lúc này Lạc Kiệt Hy mới im miệng lại.
Có điều, sau khi không khí yên tĩnh trôi qua không bao lâu, ông ta hơi kinh ngạc mà phát hiện: “Con, con đây là đang quan tâm ta chưa ăn bữa tối hay sao?”
Đứa nhỏ này là đang lo lắng cho sức khỏe của ông hay sao?
Lăng Ngạo cũng không mở miệng, chỉ là ném cho ông ta một ánh mắt giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772023/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.