Tống Vĩnh Nhi cẩn thận chạm vào vết trầy xước trên mu bàn tay của anh, nhìn thấy trên đó chỉ đơn giản dùng cồn sát trùng lau thì hỏi: “Đau không?”
Bàn tay trắng ngần nắm ngược lấy bàn tay to lớn của anh.
Người đàn ông luôn trầm mặc, bỗng mở miệng, giọng nói đầy sự chân thành: “Cảm ơn!”
Vừa nãy trong khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô nhóc này đã nắm chặt tay của phu nhân Nguyệt Nha, anh đều nhìn thấy rõ.
Hơn nữa trước kia cửa phòng mở ra, anh đã nghe thấy trên hành lang là tiếng của giày cao gót, mang theo tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập tiến lại gần.
Không cần nghĩ nhiều, anh cũng biết, nhất định là cô nhóc của anh, vì anh, mà kéo phu nhân Nguyệt Nha đến đây.
“Lá gan của em cũng thật lớn!”
Câu nói này, lần trước anh ở trên cao tốc cũng từng nói với cô.
Bây giờ, anh vẫn muốn nói: “Nhất phẩm phu nhân bị em lôi kéo như vậy, bên ngoài hình như còn có cảnh vệ, lần sau không được sốc nổi như vậy nữa, biết chưa?”
Tống Vĩnh Nhi bĩu môi, có chút không vui nói: “Người ta không màng bản thân giúp anh hoàn thành tâm nguyện, anh lại báo đáp em như vậy sao?”
Nghe thế, Lăng Ngạo ngược lại rất hào hứng, bàn tay lớn kéo cô lại, hình như thấy không đủ thân cận, thì lại ngồi dậy, hai tay vòng qua nách của cô, giống như đang ôm một đứa trẻ vần qua vần lại, sau đó lại nhéo vào cái eo nhỏ của cô.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào trái tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772004/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.