Nghê Chiến thấy bộ dạng này của Lăng Ngạo, cuối cũng cũng nói ra: “Anh à, có những chuyện, không phải như anh muốn. Cụ thể thì, tạm thời không thể nói cho anh.”
“Tôi không hỏi.”
Lăng Ngạo thẳng thắn đáp.
Sau đó nói: “Mang dây đo lại đây.”
Lúc kích cỡ nhẫn cưới của Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi được đo xong, Nghê Chiến gửi đi số đo cụ thể.
Anh ta quay người nói: “Con nhóc, chúng ta đi thôi.”
Đã không còn sớm nữa, lúc này e rằng trung tâm thành phố đang tắc xe nhất. Nếu tắc trên đường một tiếng thì cũng thật đáng lo.
Có thể từ nhỏ đã sống cạnh thương nhân nên Nghê Chiến không muốn lãng phí thời gian với mấy chuyện vô ích.
Anh ta vừa đứng lên, Lăng Ngạo liền nghiêm nghị nói: “Ngồi xuống!”
Nghê Chiến đành phải ngồi lại, dáng vẻ hoang mang hỏi: “Anh à?”
Âm thanh này khiến sắc mặt Lăng Ngạo dịu đi đôi chút: “cậu không phải vừa mới gửi size nhẫn rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu vội cái gì?”
Nghê Chiến có chút lơ mơ, gửi rồi không phải là xong à: “Anh nói rõ một chút, em không có thông minh như anh tưởng!”
Nghê Chiến thực ra rất xuất sắc, đứng trong đám nam nhân bằng tuổi, anh tuyệt đối là người ưu tú.
Thế mà, Lăng Ngạo còn thật sự gật đầu, nói: “Anh cậu biết cậu ngốc!”
Nghê Chiến: “….”
Lăng Ngạo không để ý nhắc anh: “Size nhẫn gửi rồi nhưng bên kia vẫn không có hồi tin mà!”
Nghê Chiến: “….”
Tống Vĩnh Nhi có chút đau đầu nhìn Lăng Ngạo, đứa trẻ không có mẹ đột nhiên lại có, hoá ra là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771996/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.