Lúc Mạnh Tiểu Ngư xuyên qua cửa đi vào, cả người Tống Vĩnh Nhi choáng váng!
Sao cô ta lại đến vậy?
Tống Vĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào cửa, Trần An đã bước về phía trước mở ra một khe hở, vừa vặn có thể lộ được mặt của anh ta ra.
Ngoài cửa, Mạnh Tiểu Ngư không ngờ mở cửa lại là Trần An nhìn bóng dáng lãnh đạm, âm u của anh ta, cô ta bị dọa đến mức lui về phía sau một bước.
”Mẹ, mẹ!”
Cô ta gọi Bạch Mai, thẳng tay kéo thân hình của Bạch Mai chắn trước mặt mình, nói: ”Là tên này đã cắt tóc của con!”
Bạch Mai có chút căng thẳng nhìn đối phương, nói: ”Xin, xin hỏi Vĩnh Nhi có ở đây không?”
”Thứ lỗi, cô Tống không gặp khách!” Trần An khẽ nhíu mi, lại nói: ”Tử Vi Cung không phải là nơi mà ai cũng có thể tới. Tôi nhớ lần trước ông Mạnh Dật Lãng đến đây muốn cậu chủ Nghê giúp đỡ lại bị từ chối đứng ngoài mấy tiếng đồng hồ, mà các người không mời mà tự vào trong viện, lại còn gõ cửa quấy nhiễu sự thanh tịnh.”
Giọng nói của Trần An không nhanh không chậm mang theo một chút cảnh cáo, nghe ra có chút ý tứ ám chỉ bọn họ tự gánh lấy hậu quả.
Trong lòng Bạch Mai căng thẳng, sau đó nói: ”Anh này, chúng tôi thực sự có chuyện gấp muốn tìm Vĩnh Nhi giúp đỡ. Tôi là dì của nó, anh nói với nó, nó chắc chắn sẽ gặp tôi.”
Trong kẽ hở của cánh cửa, hơi nóng của mùa hè bay vào trong biệt thự, mang theo mùi hương hoa tử vi thoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771987/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.